Tề Dật Phàm nắm lấy tay nàng, cười ôn hòa: “Bớt là giả.”
“Là giả?” Hạ Lan Tử Kỳ giật mình.
“Đúng vậy, đấy chẳng qua cũng là vì thỏ khôn phải có ba hang kế sách, để ngừa vạn nhất thôi mà.” Câu giải thích của Tề Dật Phàm thật khiến nàng bất ngờ, mặt lạnh lùng: “Sao ngươi phải làm như vậy?”
“Ta có nỗi khổ riêng.” Ở trong phòng này, tuy rằng mọi người đã đi rồi, nhưng vẫn sợ tai vách mạch rừng, Tề Dật Phàm không muốn nói rõ.
Hạ Lan Tử Kỳ không hề chớp mắt nhìn hắn: “Ngươi thật sự là Hoa Tranh?”
Tề Dật Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ta là Hoa Tranh.”
“Không phải! Ngươi không phải!” Tề Dật Phàm không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ lại sẽ đột nhiên rụt tay lại, kích động hét lớn. Ở trong ấn tượng của nàng, Hoa Tranh là ánh mặt trời, là một nam nhân rất tao nhã. Mà nam nhân tốt trong ấn tượng lại bỗng nhiên biến thành một kẻ âm hiểm đầy tâm cơ thế này, lại còn cả ngày đối đầu với mình như oan gia, điều này khiến cho nàng không thể ngay lập tức chấp nhận được.
“Tử Kỳ, là ta!” Hắn lo lắng nắm lấy bả vai Hạ Lan Tử Kỳ, buộc nàng phải nhìn vào trong mắt hắn.
“Ngươi không phải! Ngươi không phải chàng!” Hạ Lan Tử Kỳ giơ tay đẩy một cái, kích động gào lên: “Tính tình của chàng không nóng nảy không vội vàng, vẫn luôn mây bình gió thản, sao có thể giống loại người bụng dạ xảo trá như ngươi được? Cho nên ngươi không phải chàng, không phải! Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043075/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.