“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thấy Tề Dật Phàm đang từng bước một đi đến gần mình, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vô cùng bất an: “Ngươi cách xa ta ra, đừng có đến gần đây!”
Ở cùng Tề Dật Phàm trong một không gian, Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên thấy rất khó chịu, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn ném về phía Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm thân thủ, một tay lấy chén trà tiếp được: “Tử Kỳ ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta đem lời nói cho ngươi xong.”
Hắn muốn nói với mình về chuyện hôm đó sao? Việc này đối với nàng mà nói cứ như một cơn ác mộng, nàng vĩnh viễn không bao giờ muốn nhắc lại nữa, vì thế che lỗ tai, đầu lắc như trống bỏi: “Không nghe không nghe, ta không nghe! Giữa chúng ta không có gì để mà nói hết!”
Thấy nàng quá mức kích động, không cho mình quyền được lên tiếng Tề Dật Phàm không thể không sử dụng sức mạnh áp đảo giữ chặt lấy nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ bị kéo đến bên giường, bất đắc dĩ liền cầm lấy cái gối nhỏ trên giường đập lên đầu Tề Dật Phàm, nhưng mà một cái gối nhỏ có thể ngăn cản được hắn sao?
Hạ Lan Tử Kỳ thấy đã hết đường lui, cuối cùng bị Tề Dật Phàm hạ gục ấn lên trên giường.
“Đại sắc lang! Không biết xấu hổ, ngươi mau thả ta ra!” Mặc dù bị đè chặt hai tay, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không khuất phục, cứ giãy dụa không ngừng.
Nhưng mà nếu Tề Dật Phàm đã không muốn buông nàng ra thì nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043064/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.