Là ai trong lúc quan trọng nhất đã cứu mình? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn qua làn nước mắt, trong nhạt nhòa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ chảy nước mắt, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, thanh âm mơ hồ nghẹn ngào: “Dật Phàm, cứu ta, cứu ta......” Nàng đã không chịu nổi nữa rồi, cả người đang không ngừng run rẩy!
Tề Dật Phàm lau đi nước mắt của nàng, an ủi: “Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không cho phép ai làm hại cô!”
Lúc này, bị đánh cho choáng váng, Nam Cung Hoàng phẫn hận từ dưới đất đứng lên, đưa tay chỉ vào Tề Dật Phàm quát: “Tên điên này ở đâu chui ra? Dám phá hỏng chuyện tốt của bản thiếu gia?”
Tề Dật Phàm buông Hạ Lan Tử Kỳ ra, xoay người tức giận trừng mắt nhìn hắn, khóe mắt kia phát ra ánh nhìn khiến cho Nam Cung Hoàng ớn lạnh, đến khi thấy rõ người tới chính là trượng phu của Hạ Lan Tử Kỳ hắn chột dạ lui lại mấy bước, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối: “Tề, Tề thiếu gia...... sao lại thế này, tại sao lại là ngươi?”
Nhìn cái bản mặt kia, Tề Dật Phàm nắm chặt tay đến mức kêu lên “răng rắc”, nghiến răng nghiến lợi quát: “Hay cho Nam Cung Hoàng ngươi! Dám đụng đến nữ nhân của ta? Ta thấy là ngươi đã chán sống rồi!” Dứt lời, tung một cước lên nhằm trúng mặt hắn mà đá tới, Nam Cung Hoàng lắc mình tránh được, nhưng hắn không ngờ rằng một cước này của Tề Dật Phàm đá vào khoảng không, ngay sau đó chuyển chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043054/chuong-110-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.