Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã nuốt hết thuốc xuống, Nam Cung Hoàng nới lỏng tay đang bịt miệng nàng.
“Khụ khụ khụ” Hạ Lan Tử Kỳ lấy hết sức để ho, tiếc rằng thuốc đã muốn tan hết, có muốn nhổ ra cũng không được.
Không xong rồi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Loại này thuốc xuân dược này phát tác rất nhanh! Hạ Lan Tử Kỳ bối rối không thôi, oán hận chất vấn: “Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn chén Bạch Linh Lung sao? Mau đưa giải dược cho ta!”
Nam Cung Hoàng khóe môi trái hơi nhếch lên, trong ánh mắt không nén nổi dục vọng, nụ cười nhạt nhẽo mang theo vài phần tà mị: “Nàng cho là ta không biết nàng chỉ đang đối phó ta thôi sao? Ai biết sau khi thả nàng về sẽ xảy ra chuyện gì?” Hắn duỗi ngón tay ra, ở trên khuôn mặt Hạ Lan Tử Kỳ cọ qua cọ lại, tiện đà nhẹ nhàng nhéo nhéo, ghé sát vào cười nói: “Tiểu mỹ nhân, muốn tính kế với ta, nàng còn non lắm!”
Không ngờ tên này lại cặn bã đến như vậy! Xem ra, nếu hắn không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua! Nhưng mà, nếu bị hắn làm nhục thì mình còn mặt mũi nào mà sống trên đời nữa chứ, làm sao đối mặt với Hoa Tranh đây? Tình huống nguy cấp thế này, vì bảo toàn trong sạch của mình, Hạ Lan Tử Kỳ không nghĩ nhiều được nữa, vội kêu lên: “Nam Cung Hoàng, ngươi không thể làm thế này với ta!”
“Sao lại không thể? Có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043052/chuong-110-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.