Cố gắng? Phải cố gắng thế nào đây? Trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm khinh bỉ.
Lúc này, lão thái gia bỗng nhiên mở miệng: “Tử Kỳ, con không phải biết y thuật sao? Con có xem bệnh cho Dật Phàm không? Nó vẫn còn có hi vọng chữa được không?”
Nghe được mấy lời ấy, trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ chấn động, vừa ngẩng đầu thì cùng lúc nhìn thấy Tề Dật Phàm đang đùa nghịch cái đũa bỗng tay đột nhiên cứng đờ. Khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười thản nhiên, lão thái gia thật là quá đáng yêu! Nhắc đến chuyện này chính là cho nàng cơ hội quang minh chính đại xem bệnh cho Tề Dật Phàm.
Hạ Lan Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Thưa lão thái gia…, Tử Kỳ rất muốn bắt mạch cho Dật Phàm, cũng muốn biết bệnh tình của chàng nặng nhẹ đến đâu. Nhưng mà, chàng vừa nghe nói đến chuyện xem bệnh ngay lập tức không phối hợp với con, cho nên...... bệnh tình hiện tại của Dật Phàm, Tử Kỳ vẫn chưa biết được.”
Lão thái gia ánh mắt đột nhiên rơi xuống Tề Dật Phàm trên người: “Dật Phàm, ngươi vì sao không cho Tử Kỳ xem bệnh?”
Tề Dật Phàm bị việc này đánh đến trở tay không kịp, không chút suy nghĩ, bật thốt lên nói: “Nàng, nàng không phải muốn xem bệnh cho con, nàng ta là muốn dùng kim đâm con đấy!”
“Ồ” Ánh mắt của mọi người lại rơi xuống trên người Hạ Lan Tử Kỳ, nhất là trong ánh mắt của Lục thiếu gia nhìn nàng vẫn còn nhiều nghi ngờ khó hiểu. Mà Hạ Lan Tử Kỳ vẫn trấn tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3042905/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.