"Ngươi hận nàng phải không?"
La Tú cầm chén cháo loãng từ buồng trong ra, nghe thấy tiếng Hỉ Mi trầm tĩnh hỏi.
"Ta đã nói, không hận." La Tú nhẹ nhàng khuấy cháo, trên mặt cũng là ảm đạm rơi lệ.
"Không, ngươi hận nàng." Hỉ Mi nói.
"Ta nói không hận nàng!" La Tú ngẩng đầu, lớn tiếng hơn. Mà La Tú vừa nhấc đầu, liền chìm vào mắt Hỉ Mi. Một đôi mắt không có sự căm thù, trong sạch đến mức làm người ta chói mắt.
"Thiếu chút nữa ta đã tin ngươi . . ." Hỉ Mi ôm đứa trẻ, dường như nó nghe thấy mùi cháo mà giãy dụa không yên trong lòng nàng. "Thiếu chút nữa, ta đã tin." Nàng rất buồn, và cảm thấy thật xấu hổ. Bởi vì vừa rồi nàng thật sự gần như tin lời La Tú nói, thiếu chút nữa... hận Âm Cố.
Mà nàng cũng cảm giác được, cho dù sự thật không phải đúng như La Tú nói nhưng nhất định là có quan hệ với Âm Cố. Khó trách lúc ấy Âm Cố lặp đi lặp lại nàng xin lỗi mình.
Nhưng... đứa trẻ mới có bảy tháng có thể sống sót sao? Từ tiết cốc vũ đến nay đã bao lâu? La Tú, vì sao? Vì sao phải dùng cách này, khiến ta đau lòng? Hay chính ngươi cũng không tin được mình đang nói gì?
La Tú ngây người. Để nhằm vào Hỉ Mi, nàng đã biên soạn kỹ những lời dối trá này. So với lúc trước gạt Cố Âm Âm còn dùng nhiều tinh lực hơn. La Tú không tin mình không thành công, vì thế nụ cười khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng. Bất quá La Tú vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-co/4465332/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.