Chớp mắt một cái, Ngu Tử Diên đã canh giữ bên người Giang Trừng mười mấy năm.
Không phải lần đầu tiên mà nàng nghĩ hai thằng nhóc này đến cùng là tu được mối nghiệt duyên này ở đâu, mà sao cuộc đời lại thê thảm như đúc ra từ một khuôn.
Cha mẹ, người thân, bằng hữu, từng người từng người dần vuột mất khỏi tay họ, như thể xưa nay chưa từng chân chính sở hữu thứ gì, như thể ngoại trừ đối phương, đôi tay họ không thể nắm giữ được bất kì thứ gì.
Nhiếp Minh Quyết đột ngột mất, Ngụy Anh biến mất mười ba năm nay lại trở về, với người chết thì mọi thứ đã tan biến, thời gian đã đình trệ, nào có hay kẻ sống sót chính là người chịu khổ.
Núi Đại Phạn, Thanh Đàm hội, Loạn Táng Cương, Từ đường Giang gia, nàng xem không bỏ sót, còn chưa kịp thấu rõ tư vị cay đắng thế nào thì Ôn Ninh đã nâng chuôi kiếm Tùy Tiện không thể trở về Liên Hoa Ổ năm đó mà thấm máu Giang Trừng.
"Ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng hắn." Lời này nói ra cũng dễ dàng thật đấy.
Như thể trong mắt người biết chuyện thì đứa nhỏ này ngậm đắng nuốt cay, bị thương chảy máu, giận mà không thể nói chỉ là một tên hề tự mua dây buộc mình.
Ngu Tử Diên hận tới mức bật cười.
Đến cùng oán hận sâu tới độ nào mới có thể thốt ra câu nói tru tâm này.
Nàng từ trước đến giờ thuộc phái hành động nói một không hai, lửa giận cháy phừng phừng đi tìm Ôn Ninh đánh một trận tối tăm mặt mũi.
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-trung-mau-than/652193/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.