Khuyết Thư: chỉ có hắn có thể dễ dàng phá đi lá chắn kiên cố nhất của bản vương.
Ngoài phòng mưa nối thành một mảnh, đem mái hiên, mặt đất, cây cối tương liên, phảng phất muốn đem tất cả ngoài cửa sổ kéo vào trong bạch sắc mang mang.
Tiếng nước rào rào, đến điếc cũng phải nghe thấy.
Cảnh tượng trong phòng lại nhất phái yên tĩnh hài hòa.
Kì Trạch khoanh chân ngồi trên giường, tập trung tinh thần nấu trà.
Tháp bố ngồi sau hắn, mắt thỉnh thoảng liếc qua Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm là tên nhàn nhã nhất trong bốn người, bởi vì hắn đang gà gật.
Kì Trạch cho dúm muối vào trong bát trà, sau đó xách ấm trà lên, từ từ châm vào.
(*) trà muối = =
“Thơm quá.” Tháp Bố nói một câu, lại bị Kì Trạch trừng về. Kì Trạch quay đầu nhìn Khuyết Thư.
Khuyết Thư từ lúc vào cửa tới giờ, mắt cứ dính chặt lên người Hà Dung Cẩm, bất quá giờ trong mắt hắn chỉ tràn đầy lửa giận. Từ lúc ngồi xuống tới giờ chưa từng buông nắm tay ra.
“Vương?” Kì Trạch nhỏ tiếng gọi.
Khuyết Thư đột nhiên phất tay đẩy rớt cái đồng hồ bên cạnh.
Đồng hồ rớt xuống đất, phát sinh ra tiếng đông đông nặng nề, tiếng tiếng đánh vào lòng mỗi người ở đây.
Tháp Bố lập tức nhảy dựng lên, khoanh tay đứng cạnh Kì Trạch, thở cũng không dám thở mạnh.
Hà Dung Cẩm vẫn đang “ngủ say”.
Kì Trạch nhìn hắn, lại nhìn Khuyết Thư, leo xuống giường, liếc mắt ra hiệu cho Tháp Bố, hai người lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng giùm luôn cái cửa.
“Hách Cốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-nhao-di-vuc-ii-huu-cam-ha-tu-kiem/79486/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.