Hà Dung Cẩm: thông minh lại bị thông minh hại.
Hà Dung Cẩm từ từ quay lại.
Một bóng người đứng trong góc hành lang, thân cao vai rộng.
Cho dù không nhìn rõ nét mặt, hắn cũng cảm giác được đối phương đang nhìn mình.
Ngọn lửa giận dữ chậm rãi lan tràn trong im lặng, như thể chỉ vô ý trong khoảnh khắc, cả hai người đều sẽ bị bao phủ vào trong nó, đồng quy vu tận.
Hà Dung Cẩm chân tay lạnh lẽo, gió đêm thanh lãnh thổi lên mặt, không chút cảm giác, mọi giác quan mắt tai mũi miệng đều trầm luân trong bóng đen trước mặt, phóng to từng chút một, như gợi dậy trăm nghìn vòng sóng. Hắn hít sâu một hơi, đang định nói chuyện, bóng đen kia đột nhiên lại xoay người đi khỏi. Trăng sáng chiếu lên bóng lưng cao lớn của người nọ, càng lúc càng xa.
Dũng khí mãi mới lấy được, nắm tay đang xiết chặt, thoáng chốc đều thả lỏng.
Hà Dung Cẩm chống gậy chầm chậm đi về phía cửa.
Cửa kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.
Dạ sắc như kính, ba lan bất kinh, phảng phất tất thảy đều chưa từng phát sinh.
Sáng sớm hôm sau, mưa bụi mịt mờ. Nước từ trên trời cao rơi xuống, tí tách đập vào mặt đất, cảnh sắc mông lung.
Ngạch Đồ Lỗ đứng ngoài cửa phòng Dung Cẩm gọi cả nửa ngày, không một tiếng đáp, sau cùng nhịn không được đạp cửa đánh ầm.
“Hà Dung Cẩm!” Gọi đến sướng cả người mà âm thanh vẫn như cũ vang vọng trong phòng nhỏ. Hắn dò tìm khắp phòng, xác định đúng là không có người, mới chạy về đại sảnh bẩm báo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-nhao-di-vuc-ii-huu-cam-ha-tu-kiem/79485/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.