Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong.
Tà phong se lạnh, cát mịn sượt qua mặt, hơi hơi đau đớn.
Hà Dung Cẩm đưa tay vuốt lại tóc mai. Ở Đột Quyết, có khi đúng là cần cái mũ thật.
Sau khi Xác Châu rời đi, thủ hạ của hắn đem xe đẩy trước Hà Dung Cẩm bỏ quên trả về lại.
Hà Dung Cẩm nhìn đại quân Đột Quyết chậm rãi rút khỏi doanh địa, mới từ từ đi về hướng ngược lại với Xác Châu.
Xác Châu không phải là một người dễ từ bỏ ý đồ. Huống chi hôm nay là tha cho hắn một mạng chứ không phải tha cho đám người Kì Trạch một mạng. Việc đến nước này, hai bên đã xé hết mặt mũi, nói vậy là Đột Quyết cũng đã chuẩn bị để khai chiến với Tây Khương rồi, cho nên, mặc kệ bọn hắn có biết Khuyết Thư ở trong đoàn hay không cũng đều không chịu bỏ qua. Xác Châu buông tha cho mình e là muốn thả một cái mồi câu đi. Bởi vậy, lúc này, hắn quyết không thể cấp bách.
Hộ vệ Tây Khương theo hắn một đoạn, thấy binh sĩ Đột Quyết đã đi xa mất bóng, không trở về làm một chiêu hồi mã thương được nữa, mới hướng Hà Dung Cẩm nói câu cảm ơn cáo từ. Hà Dung Cẩm biết bọn hắn lo cho an nguy của đám Khuyết Thư, mình ngồi xe đẩy cước trình chậm chạp, bởi vậy không nói nhiều, chỉ dặn bọn hắn đi đường cẩn thận.
Sơn đạo đi được một đoạn, Hà Dung Cẩm nhịn không được quay đầu nhìn phế tích doanh địa. Doan địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-nhao-di-vuc-ii-huu-cam-ha-tu-kiem/3134700/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.