Hà Dung Cẩm: Hận không được, buông không xong. 
Khả năng chiến đấu của sứ đoàn Tây Khương và binh lính Đột Quyết đối với Hà Dung Cẩm mà nói tự nhiên không đáng để nhắc, mặc dù ngồi xe lăn cũng không gây trở ngại, có điều hắn tuy là thân thủ nhẹ nhàng, trong lòng lại phiên giang đảo hải không thể kiềm chế, hơn nữa nhìn thấy Khuyết Thư thế nhưng tự mình đuổi theo, không thể không dùng một cái đầu vào hai việc, vừa phải cố lui, vừa phải chú ý an nguy của Khuyết Thư, trong lúc phân tâm, tốc độ lui về phía sau tự nhiên suy giảm rất nhiều. 
Khuyết Thư có Tháp Bố dẫn theo mấy hộ vệ cùng nhau làm càn, tốc độ hơn hẳn người thường, Hà Dung Cẩm thối lui đến sát biên doanh địa*, Khuyết Thư đã đuổi kịp! 
(*) sát biên doanh địa: sát biên phần đất dùng để cắm cọc dựng lều, qua khỏi đường biên  là tới khu dân ở, trại này đóng ở ngoài trấn. 
Hai người đối mặt nhau, một người nộ khí trùng thiên, một kẻ ba lan bất kinh. 
“Vì sao phải đi!” Khuyết Thư vươn tay định nắm xe lăn, nhưng bị cản lại. 
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt nói: “Bởi vì muốn đi.” 
Khuyết Thư nói: “Ngươi đã đáp ứng cùng ta quay về Tây Khương!” 
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Ta nuốt lời.” 
Con mắt Khuyết Thư trợn trừng nhìn hắn cơ hồ muốn xuất huyết. 
Tháp Bố ở bên thấy kinh sợ, khuyên giải: “Việc này có thể có điều hiểu lầm.” 
Hà Dung Cẩm nói: “Vẫn luôn có.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-nhao-di-vuc-ii-huu-cam-ha-tu-kiem/3134698/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.