Trên đỉnh Vân Vụ sơn có một tòa biệt viện, trong biệt viện trồng đầy hoa Mạn Đà La đỏ như máu
Tử Nghiên mang theo chén dược canh vừa được nấu xong đi xuyên qua hành lang thật dài, đến trước một căn phòng, đưa tay gõ cửa.
Một thân ảnh mặc trường bào màu xanh xuất hiện ngay cửa, Tử Nghiên cung kính dâng chén dược canh lên ‘Quốc sư, dược canh đã nấu xong”
Nam tử mắt tím liếc nhìn chén dược canh còn tỏa ra nhiệt khí, tiếp nhận rồi xoay người đi vào phòng.
Tử Nghiên nhìn lén, xuyên qua bình phong, mơ hồ thấy chủ tử hắn mang chén dược canh đến trước giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Trầm Thanh Lê.
Hắn không tự chủ mà nhíu mày, Quốc sư bất nhiễm trần thế nhưng chỉ cần gặp được Trầm Thanh Lê liền có gì đó không đúng, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra quan hệ giữa hai người, đang muốn nhìn thêm thì phát hiện Quốc sư đã đi đến trước mặt hắn, hắn vội vàng buông mi rũ mắt
Nam tử kia khẽ híp mắt một cái, tựa như hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi phòng, Tử Nghiên vội vàng đuổi theo
Chủ tớ một trước một sau đi trong hành lang gấp khúc, Tử Nghiên cúi thấp đầu, do dự đấu tranh một lát, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi thì đột nhiên nam tử mắt tím ở phía trước đã dừng bước, hắn cũng vội vã dừng lại
“Lục Hoài Khởi và Trầm Thanh Lê vốn không có duyên phận phu thê,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2463974/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.