Hương khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương song long hí châu mạ vàng
Tử Nghiên gõ cửa phòng, đợi người trong phòng cho phép, hắn mới cẩn thận đi vào trong
Trong phòng, Quốc sư đang ngồi trước cầm đài, trước mặt hắn là đàn cổ bạch ngọc, chẳng biết đã bị đứt một dây từ lúc nào
“Người đi rồi sao?” hắn hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm cây đàn cổ kia
Tử Nghiên gật đầu “hết thảy đều làm theo lời Quốc sư phân phó, có điều….” hắn nhíu mày, nói tiếp “trước khi nàng đi đã hỏi nô tài tên của ngài, nô tài…” hắn quỳ xuống “nô tài mềm lòng, đã nói với nàng’ thật ra là hắn không muốn Trầm Thanh Lê cứ vậy mà đi, ngay cả tên của Quốc sư nhà hắn cũng không biết
Trầm mặc một lát, Quốc sư mới lên tiếng “mà thôi, dù sao cũng có một ngày nàng sẽ biết tên của Cô” hiện tại để nàng biết trước cũng được.
Ân Ly Cận.
Trầm Thanh Lê sau khi rời khỏi biệt viện, trong lòng không ngừng lặp lại cái tên này, cũng nhớ tới những người nàng biết, thế nhưng hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.
Nàng và Quốc sư Bắc Tề hoàn toàn không có quan hệ gì, không hiểu vì sao hắn lại cứu nàng.
Trầm Thanh Lê dừng bước, quay đầu nhìn lại biệt viện kia lần nữa, đã nghĩ không ra chi bằng đừng nghĩ, vì thế nàng lại tiếp tục đi về phía trước
Trong Lục đô đốc phủ, đã mấy ngày không có tin tức của Trầm Thanh Lê khiến Lục Hoài Khởi trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-kiep-luong-duyen-ga-cho-dong-han-do-doc/2463971/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.