-Cha, người đừng hỏi nữa. -Vương Đông Đông quay lại nhìn Lưu Phong trừng mắt mắng-Lưu Phong, ta hận ngươi.
Nói xong quay người bỏ chạy ra ngoài.
-Hừ hừ.
Vương Đức Vọng cười lạnh nhìn Lưu Phong
-Công tử, quả nhiên là ngươi thật là lợi hại. Xem ra các ngươi gạo đã nấu thành cơm. Ngươi không thể chối được nữa. Ông trời cuối cùng cũng đã chiếu cố đến Đông Đông của ta.
Lưu Phong thấy Vương Đức Vọng vẻ mặt đắc ý như vậy, trong lòng sợ hãi:
-Đại nhân, ngươi đừng nghĩ oan. Kỳ thật ta và Đông Đông chỉ là. chỉ là. sờ soạng một chút.
-Nắm tay một chút có đúng không?-Tư tưởng của Vương Đức Vọng dù sao cũng là thuần khiết, đương nhiên chỉ cho rằng Lưu Phong sờ soạng vào tay con gái mình. Ai mà ngờ.
-Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lúc trước đã sờ mông Đông Đông, bây giờ lại sờ tay nó. Công tử, ta nghĩ hôm nay ngươi phải tra cho ta một chút công đạo. Ngươi đừng tưởng ngươi là ân nhân cứu mạng của Vương gia thì có thể trốn khỏi trách nhiệm chuyện này.
Lưu Phong thầm kêu không xong, bất đắc dĩ nở nụ cười:
-Đại nhân, đừng gấp. Có một số chuyện không gấp được, cần phải có thời gian mới được.
-Công tử, ta biết ngươi là người giữ chữ tín. Ta cũng biết Đông Đông trong lòng rất thích ngươi, ngươi cân nhắc cho kỹ. Đương nhiên là tình cảm của ngươi và Đông Đông không ảnh hưởng đến chuyện ta giúp ngươi cầm cự. Làm cha mẹ, ai mà không muốn nữ nhi của mình có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-du-hoa-tung/1559094/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.