Chương trước
Chương sau
Kiều Hạnh nhìn ra bên ngoài tiểu viện, xem thường nghĩ, nơi này ngay cả nơi lúc trước nàng ta làm công việc nặng nhọc cũng không sánh nổi, có câu nói, con người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, đâu có đạo lý càng lớn càng trẻ lại? Nếu nha đầu Kiều Đào kia muốn ở lại chỗ này thì ở lại đi, còn nàng ta thì không muốn!
Muốn ở lại bên cạnh phu nhân, phải thông qua cửa Dư ma ma này. Nhưng Dư ma ma này, dầu muối không vào, nàng ta lấy hơn phân nữa vốn riêng lén lút giấu được từ khi mình vào phủ tới nay đi lấy lòng Dư ma ma, Dư ma ma lại vẫn một bộ dạng không để vào mắt, ngược lại có phần coi trọng đối với Kiều Đào.
Mặc dù nha đầu Kiều Đào này biểu hiện ra bộ dạng như là nhận mệnh, đi theo Tam Tiểu Thư, trông coi Tam Tiểu Thư. Nhưng ai biết nàng ta có phải lấy lui làm tiến, cố ý che giấu suy nghĩ chân thật, trá hình lấy lòng Dư ma ma cùng Trần thị hay không? Khó có được cơ hội này, không thể để cho Kiều Đào được như ý!
Kiều Hạnh hầm hừ thả mạnh cửa sổ xuống, cửa sổ phát ra một âm hưởng kéo dài, theo sau âm thanh này là một trận ma sát chạm vào nhau sột xoạt truyền ra. Kiều Hạnh nhớ lại trong phòng còn một Tam Tiểu Thư đang ngủ, lập tức quay đầu lại, nhìn xem Tam Tiểu Thư có bị đánh thức hay không.
Chỉ thấy một đôi mắt sáng không bình thường của Tam Tiểu Thư, yên lặng nhìn nàng ta, thấy nàng ta nhìn lại, cũng không né tránh, ngược lại mở mắt to hơn một chút. Cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, nhìn trong suốt, bên trong lại như có cái động, làm cho người ta nhìn không thấu đáy. Tiểu nữ oa chín tuổi, vì sao lại có loại ánh mắt này? Kiều Hạnh nhìn lại một lần nữa, thì thấy vẻ mặt mờ mịt mới vừa tỉnh ngủ của Tam Tiểu Thư, cái loại hắc quang chợt lóe vừa rồi không còn thấy nữa.
Hình như là mình nhìn lầm rồi, nhưng Kiều Hạnh vẫn chột dạ, cười xòa nói: “Tam Tiểu Thư, Kiều Đào mở cửa sổ này hơi lớn, nô tỳ sợ gió lạnh thổi vào người không tốt, liền muốn đóng lại. Ai ngờ tay chân nô tỳ vụng về, cửa sổ này lại cũ rách, không nghe sai khiến, cho nên đánh thức Tam Tiểu Thư.”
Minh Phỉ thầm nghĩ, khá lắm nha đầu xấu xa, thì ra cái gì cũng là lỗi của người khác, ngươi không có chút lỗi nào. Trong miệng lại nói: “Đã như vậy, tỷ đi nói với Ngô nãi nãi, xin bà ấy đổi cửa sổ hư này như thế nào?” Có cơ hội giày vò Uông thị, chắc chắn Minh Phỉ sẽ không bỏ qua.
Lúc đầu Kiều Hạnh còn sợ Minh Phỉ sẽ trách mắng mình hoặc là cáo trạng mình với Dư ma ma, thấy Minh Phỉ vậy mà cái gì cũng không truy cứu, còn thuận theo lời của nàng ta đổi cửa sổ, lập tức thoải mái, cảm thấy mình quả thật là quá lo lắng. Liền cười nói: “Dạ, chờ Ngô thẩm trở lại, nô tỳ liền đi nói. Tiểu thư đói không? Nô tỳ đi phòng bếp xem thử Kiều Đào chuẩn bị cháo gan heo cho người xong chưa?”
Chính tai Minh Phỉ nghe Kiều Đào phải đi sắc thuốc, làm sao lại có cái gì mà cháo gan heo? Đây rõ ràng là thủ đoạn đâm sau lưng Kiều Đào của Kiều Hạnh. Minh Phỉ cũng không nói ra, híp mắt ngáp một cái, nói: “Ta không thích mùi cháo gan heo kia, muốn ăn bánh cao hoa đào (bánh ngọt, bánh Peach) Ngô thẩm tự mình làm. Không phải làm thành hình dạng cao hoa đào, mà là dùng hoa đào trộn với bột gạo nếp làm cao. Chính là thứ hai năm trước Phương nhi chia cho ta một cái ăn, ta ăn rồi không quên được mùi vị kia. Nếu không phải bánh đó, chỉ sợ thuốc ta cũng uống không được.”
Kiều Hạnh sửng sốt, mùa đông khắc nghiệt này, làm sao có hoa đào gì mà làm cao? Tam Tiểu Thư lớn như vậy, lại sinh trưởng ở nông thôn, nên hiều được thay đổi mùa mới đúng, đây là ý gì?
Kiều Hạnh đang ở đó chuyển động đầu óc, suy đoán ý tứ của Minh Phỉ, lại nghe Minh Phỉ nói: “Kiều Hạnh tỷ tỷ, giày trên chân tỷ, là tỷ tự mình làm sao?”
Kiều Hạnh thuận miệng đáp: “Đúng vậy.” Trên chân nàng ta đang mang một đôi giày bố xanh rất thông thường, xinh đẹp đoan chánh, đặc biệt là phía trên thêu mấy đóa hoa thạch lựu, phối màu từ cạn đến sâu, trông rất sống động.
Minh Phỉ nói: “Mang được bao lâu rồi?”
Kiều Hạnh không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy hứng thú với giày của mình, mặc dù sợ nàng nghe được đoạn đối thoại lúc trước giữa mình và Kiều Đào, nhưng chỉ có thể thấp thỏm đáp: “Hơn nửa năm. Một đôi giày vải thô mà thôi......” Trong tay nàng ta túng quẫn, chỉ có thể có hai đôi giày tắm thay, đương nhiên có thể mang lâu được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.
Minh Phỉ cười khen: “Làm quả thật là không tệ. Ta thường nghe các tức phụ đại thẩm trong thôn nói, giày này làm khó lắm, trước tiên kiểu dáng phải cắt có tốt hay không, tiếp theo là kích cỡ có phù hợp hay không, cuối cùng còn phải xem có bền hay không, thêu hoa gì, đều là thứ yếu. Nhưng đôi giày này của tỷ, thật là muốn kiểu dáng có kiểu dáng, lại vững chắc, mặt giày thêu cũng tốt. Theo ta thấy, tài nấu nướng của tỷ cũng không kém Kiều Đào tỷ tỷ á, làm sao lại khiêm nhường như vậy, nói mình chỉ có tâm, những thứ khác đều không có bản lĩnh?”
Kiều Hạnh bị dọa sợ đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, không biết đoạn đối thoại lúc trước giữa mình và Kiều Đào, rốt cuộc Minh Phỉ đã nghe được bao nhiêu đây? Nếu những lời đó truyền tới tai Dư ma ma, chỉ sợ tính toán của nàng ta thành công dã tràng rồi.
Nhưng thấy gương mặt hồn nhiên của Minh Phỉ, bộ dạng giống như thật sự là hâm mộ nàng ta làm được giày tốt, liền nghĩ, một tiểu nha đầu chín tuổi ở nông thôn, hiểu được cái gì? Lập tức mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cũng khô đi, cười đánh lừa Minh Phỉ: “Hồi Tam Tiểu Thư, tổ mẫu của người, lão phu nhân đã từng dạy qua nô tỳ, làm người nhất định phải khiêm tốn. Nô tỳ được dạy bảo, vẫn khắc sâu trong lòng, không dám quên. Nếu Tam Tiểu Thư muốn giày, nô tỳ sẽ cố gắng vì người làm hai đôi là được.”
Minh Phỉ nụ cười xán lạn: “Nói rất đúng, tỷ tỷ là một người tốt. Ta thật đúng là muốn làm phiền tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có rảnh không?”
Chỉ cần nàng không truy cứu chuyện lúc trước, Kiều Hạnh còn có cái gì mà không thể thỏa mãn nàng? Lập tức ôm việc vào: “Tiểu thư muốn nô tỳ làm cái gì, chỉ cần phân phó là được.”
Minh Phỉ cười nói: “Nhờ tỷ tỷ giúp ta nhìn xem, quần áo ta thay ra đệm chăn vân vân có cần giặt hay không, còn có căn phòng này, không phải là ta ở lúc đầu, thế nào ta nghe có mùi lạ vậy?” Ngươi đã rãnh rỗi như vậy, rãnh rỗi nên ghét bỏ ta, rãnh rỗi nên khích bác người muốn đi theo ta, ta liền tìm cho ngươi một chút chuyện để làm.
Kiều Hạnh rùng mình một cái, trời lạnh như thế này......
Lại nghe Minh Phỉ tự nhủ nói: “Thôi, tỷ tỷ đâu có làm qua những cái việc nặng nhọc này? Vẫn nên chờ Dư ma ma trở lại, ta sẽ nhờ bà ấy giúp ta nhìn xem một chút? Không được, Dư ma ma bề bộn nhiều việc, tuổi cũng lớn. Nhưng nếu nhờ bà tử thô sử của Ngô gia giặt, ta lại sợ bà ta tay chân thô kệch, giặt hư tơ lụa ta thật vất vả mới có được, bằng không, chờ về sau ta khỏe lên tự mình giặt vậy? Dù sao cũng giặt quen rồi.”
Kiều Hạnh vội vàng nói: “Nô tỳ đi giặt, nô tỳ đi giặt.”
Minh Phỉ nói: “Nhưng bên ngoài rất lạnh á. Nước kia lạnh như băng thấu xương, mấy ngày trước đây ta thay Ngô thẩm giặt quần áo, thiếu chút nữa làm cho tay đóng băng luôn.”
Kiều Hạnh”A” một tiếng, dựng thẳng lông mày mắng: “Nô tỳ nhất định phải làm cho xú bà nương này giặt cho người! Tiểu thư, người yên tâm, nô tỳ thế nào cũng phải giúp người trút ra cơn tức giận này!”
Vẻ mặt Minh Phỉ cười hồn nhiên: “Kiều Hạnh tỷ tỷ, tỷ thật là vừa thông minh, lại săn sóc, có năng lực, ta thật sự muốn hỏi mẫu thân muốn tỷ, sẽ để cho tỷ ở lại bên cạnh ta chăm sóc ta, tỷ có nguyện ý hay không?”
Kiều Hạnh bối rối, lại thấy Minh Phỉ lật người, thở dài nói: “Ôi chao, thiệt là, mới vừa tỉnh ngủ, lại mệt rồi, thế nào càng ngủ càng lạnh cơ chứ? Hình như chậu than kia đã tắt rồi?”
Từ lúc Kiều Hạnh bị đánh trúng còn chưa có tỉnh táo lại, vẫn đứng bất động ở nơi đó. Minh Phỉ lại nói: “Kiều Hạnh tỷ tỷ, Kiều Đào tỷ tỷ và tỷ tỷ, ai có năng lực hơn vậy?”
Dù Kiều Hạnh có ngu hơn nữa, cũng hiểu ý của Minh Phỉ, lập tức không ngừng bận rộn dịch chăn thay Minh Phỉ, thêm than, cười nói: “Dĩ nhiên là Kiều Đào tài giỏi hơn rồi.”
Minh Phỉ ý vị sâu xa “Oh” một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Kiều Hạnh nhíu mày, Tam Tiểu Thư này, tại sao âm dương quái khí vậy? Thật sự ứng với câu nói kia, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang. Phu nhân Trương thị là một người khôn khéo như vậy, lão gia là một người xảo huyệt như thế, làm sao mà sinh ra một nữ nhi ngu ngốc được? Cũng trách mình không cẩn thận, coi như Kiều Đào không nói lời nói của nàng ta cho Dư ma ma nghe, không nghĩ rằng lại để cho tiểu nhân tinh này nghe hết toàn bộ, uy hiếp ngược lại nàng ta.
Kiều Hạnh khổ não nhất chính là, rốt cuộc Minh Phỉ muốn nàng ta làm cái gì mới chịu bỏ qua cho nàng ta? Nàng ta nhìn dung nhan yên tĩnh đang ngủ của Minh Phỉ, đứng ngây ngô một lát, mới thở dài, thu dọn quần áo Minh Phỉ thay ra, đặt vào trong chậu bưng đi ra giặt.
Cửa mới vừa mở ra, Hôi Hôi không khách khí chút nào theo chân của nàng ta chen vào bên trong, Kiều Hạnh quát một tiếng, cái chậu cầm trong tay sắp ụp lên trên người Hôi Hôi. Một cái tay đâm ngang đưa ra đở lấy cái chậu của nàng ta lại, chính là Phương Nhi.
Phương Nhi cười híp mắt nói: “Hôi Hôi bị đánh sẽ cắn người.” Nói xong vỗ vỗ đầu Hôi Hôi trấn an, dẫn nó vào phòng, trở tay nhốt Kiều Hạnh ở ngoài cửa.
Kiều Hạnh nổi đóa, lại không dám phát tác. Đi tới vòng quanh giếng nước đóng băng vòng vo hồi lâu, đột nhiên vỗ đầu một cái, không phải Minh Phỉ nói muốn ăn cao hoa đào Uông thị tự mình làm sao, không phải nói trước kia nàng ta thay Uông thị giặt quần áo tay cũng đóng băng luôn rồi sao? Muốn Uông thị giặt quần áo thay Minh Phỉ thì thật sự không có khả năng, nhưng làm khó bà ta một chút thì có thể. Minh Phỉ đây là muốn mình giúp nàng ta hả giận á! Kiều Hạnh bỗng nhiên hiểu ra, để chậu xuống bên giếng nước, hào hứng chạy đi tìm Kiều Đào thương lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.