Biên soạn: Đức Uy -
- --
Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao sáng ngời của chàng trai, đôi con ngươi gần như câu hồn đoạt phách, trong lúc nhất thời, cũng chẳng biết tại sao, nhịp tim có chút gia tốc, mặt mũi ửng hồng.
Người đàn ông này, sao lại đẹp mắt như vậy, quả thực là một lời nguyền...
"Chơi cái gì?"
Nhiếp Vô Ưu mau chóng thu hồi ánh mắt.
Thấy vẻ mặt này của Nhiếp Vô Ưu, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫn cứ như lúc còn bé, cưng chìu vuốt ve mái đầu của Nhiếp Vô Ưu: "Đều có thể thỏa mãn em."
"Em đói rồi, vậy anh nấu cơm cho em đi!" Nhiếp Vô Ưu nói.
"Không biết." Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
Nhiếp Vô Ưu: "..."
"Nhưng anh có thể học." Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, nhìn Nhiếp Vô Ưu: "Theo anh đi."
"Đi đâu?" Nhiếp Vô Ưu hiếu kỳ hỏi.
"Phòng bếp." Kỷ Tu Nhiễm dứt lời, xoay người đi về phía trước.
...
Kỷ gia, phòng bếp.
"Thiếu gia!"
Bên trong phòng bếp, sau khi đám người làm bận rộn nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thần sắc kinh ngạc. Làm sao thiếu gia lại tới chỗ này?
"Vô Ưu tiểu thư."
Chợt, mọi người hướng về Nhiếp Vô Ưu sau lưng Kỷ Tu Nhiễm chào hỏi.
"Thiếu gia đói không, muốn ăn cái gì, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị."
Kỷ Tu Nhiễm nói: "Không cần đâu, tất cả đi xuống đi."
"Vâng."
Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng đối với mệnh lệnh của Kỷ Tu Nhiễm, lại không một ai dám nghi ngờ hay trái lại.
Rất nhanh, phòng bếp lớn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-nhu-han-quang-gap-nang-gat-truyen-chu/3871298/chuong-2458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.