Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Thứ không có mắt!"
Thanh niên tung một cước đem thi thể lính đánh thuê đào ngũ đá bay, chợt nhìn về phía bé gái.
Mới vừa rồi, thiếu gia nhà mình từng nói, cô bé gọi là Vô Ưu, Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia...
"Híc, Vô Ưu tiểu thư, làm sao cô lại một thân một mình xuất hiện ở cái địa phương này?" Thanh niên có chút không hiểu.
Nghe tiếng, cô bé lại yên lặng không nói.
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười. Hỏi câu hỏi này, có chút thừa thãi.
Với tính cách ông ngoại của Vô Ưu, nhất định là lão nhân gia người cố ý để cho Nhiếp Vô Ưu tới chỗ này, rèn luyện tâm tính của cô bé.
Có lẽ, hẳn là ông ngoại Vô Ưu đang ở gần đây, nếu như Vô Ưu thật sự gặp nguy hiểm gì, nhất định là ông ấy sẽ nhanh chóng hiện thân.
"Đi thôi!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn bé gái, nở một nụ cười đầy ôn nhu.
Nghe tiếng, sắc mặt cô bé bỗng đỏ lên, chậm chạp không chịu đứng dậy.
Khóe mắt Kỷ Tu Nhiễm đảo qua, lại phát hiện trên chân cô bé chỉ còn lại một chiếc giày, một chiếc còn lại hẳn là bị mất trong lúc đánh nhau.
"Giày, rớt rồi..." Sau một hồi, cô bé đỏ mặt nói.
"Không có việc gì, tới đây, Vô Ưu tiểu thư, để tôi cõng cô!" Thanh niên nói với cô bé.
Nhưng mà, cô bé cứ ngồi im, mãi không có động tác gì.
"Đứng lên."
Kỷ Tu Nhiễm ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nói.
Lập tức, sắc mặt cô bé đỏ hơn, hai cánh tay ôm lấy cổ của thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-nhu-han-quang-gap-nang-gat-truyen-chu/3871297/chuong-2457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.