“Bảo? Bảo Bảo! Tỉnh lại”
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng lay động thiếu niên trên giường. Khuân mặt nhỏ của cậu tái lại, mồ hôi dính bết trên trán, khóe mắt còn vương chút nước. Hắn hôm nau về sớm hơn dự kiến, vừa nghĩ về nhà sẽ ôm hôn bảo bối của mình một trận. Không nghĩ đến vừa bước vào cổng đã bắt gặp Tần Lão lo lắng đứng ngồi không yên, ông kể một lượt những gì hôm nay Nhất Bảo làm, lại nói đến cảm xúc thất thường của cậu. Hôm nay cậu ăn ít hơn những lần trước, lại ngủ từ trưa không rời phòng.
Mạc Chính Hoan lo lắng lên phòng kiểm tra bảo bối trong lòng. Thấy cậu một thân mồ hôi, miệng lại không ngừng lẩm bẩm gì đó, mắt còn vương lệ chảy đẫm gối. Dỗ dành một hồi cũng dỗ tỉnh được cậu. Nhất Bảo vừa mở mắt thấu hắn liền ôm siết lấy cổ nam nhân.
“Bảo bảo… không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi. Anh ở đây rồi, không sao nữa rồi…”
"Hoan Hoan… "
Mạc Chính Hoan đau lòng ôm lấy cậu ngồi lên đùi mình. Vuốt ve cái lưng nhỏ đầy mồ hôi.
“Chỉ là ác mộng thôi bảo bối… đừng sợ…”
Nhất Bảo rốt cuộc dưới sự dỗ dành chả hắn cũng bình tĩnh lại. Dựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân.
“Em mơ thấy… một đôi vợ chồng… bọn họ gọi em là bảo bối, nhưng có gì đó đã khiến họ phải rời xa em, em nghe thấy tiếng súng, tiếng nổ lớn… rồi cháy… cháy rất to… hức… em… em”
“Bảo bảo… được rồi, có lẽ chỉ là ác mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-cung-chieu/2698093/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.