Tôn Thủy Nhạ nhìn hai chiếc nhẫn khác size được xếp gọn gàng trong chiếc hộp nhỏ. Dứt khoát đóng lại, sẵn sàng kết thúc 7 năm đau khổ của mình. Cuối cùng lại vẫn là tốn thêm vài giọt nước mắt.
Cậu đứng trên thành cầu, nhìn về phía thành phố hoa lệ phía xa, trên khuân mặt nhỏ chẳng còn gì ngoài bi thương, ánh sáng hi vọng đã hoàn toàn dập tắt trong đôi mắt đó.
Tiếng bì bõm của mặt nước vang lên, cậu nhìn chiếc hộp cùng cả tình yêu thanh xuân của mình chìm trong biển cả vô tận.
Nhớ lại chỉ vừa hôm trước cậu đọc được đoạn tin nhắn Hạ Bằng muốn cưới người về cửa, náo loạn với hắn còn nhảy sông tự tử. Cuối cùng trong giây phút nghẹt thở cậu cảm nhận bản thân được cứu lên. Còn hi vọng mở mắt ra sẽ là hắn, cuối cùng hi vọng nhiều thất vọng càng nhiều.
Thuộc hạ của Mạc Chính Hoan thông báo với cậu lúc cậu chơi vơi giữa cửa sinh tử, Hạ Bằng còn đang bận tung tăng ở bên người vợ sắp cưới. Lồng ngực nghẹt thở như bị ai bóp chặt. Lúc cậu còn đang muốn rút ống truyền trên người mình ra
đã thấy Mạc Chính Hoan bước vào.
"Tôn Thủy Nhạ!"
"Mạc Tổng.. anh cứu tôi làm gì, để tôi chết quách ở dưới biển không phải tốt hơn rồi sao.."
"Nếu cậu không cần mạng nữa.. vậy cho tôi đi! Người tài giỏi như cậu không thiếu đất dụng võ đâu. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi.. rồi nói lại với tôi. Tôi luôn chờ cậu đấy"
Tôn Thủy Nhạ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-muc-cung-chieu/2698091/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.