Một mảng trắng vụt qua trước mắt.
Kỳ Hoà cởi rất mượt, đường cong uyển chuyển khuất dần vào cạp quần, chiếc áo thun vẫn vướng ở cánh tay, vết nước trước ngực dưới ánh lửa hắt vào ánh lên một màu trắng ngà dịu ấm.
Diêm Xuyên Bách đứng hình, gân xanh trên thái dương giật mạnh!
Ngay trước khi người kia kéo áo ra khỏi đầu, anh đã quay ngoắt mặt đi.
Kỳ Hoà cởi áo ra rồi vắt một cái, ép ra cả một vũng nước, sau đó vạch nó ra giũ "phạch phạch". Trên người vẫn còn ướt ướt, nhưng cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều.
Trong không gian yên ắng bỗng có giọng nói truyền đến, "Cậu làm gì vậy?"
Kỳ Hoà ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Diêm Xuyên Bách đang ngồi đối diện cậu, ánh mắt ghim trên mặt cậu. Một tay để lên đầu gối, áo thun trên người anh cũng ướt một nửa, bó sát lấy thân thể, dây đeo chiến thuật vẫn chưa tháo xuống.
"Áo ướt, khó chịu chứ sao."
Kỳ Hoà nói xong, lại xoay người đi lấy dây đeo chiến thuật trên ghế phụ xuống, "sầm" một tiếng đóng cửa xe, rồi bước lại gần đống lửa, giơ ra hong trái hong phải.
"Anh có muốn cởi ra hong luôn không?"
Diêm Xuyên Bách hơi hạ giọng, "Không cần."
"Bộ không thấy khó chịu à?"
"Quen rồi."
Kỳ Hoà nhớ ra trước kia anh ở trong quân đội, chắc lúc huấn luyện còn từng lăn lê bò lết dưới bùn nữa ấy chứ. Nên cậu cũng không cố thuyết phục, tiếp tục hong đồ trước đống lửa đang cháy "lách tách".
Ánh lửa hắt cái bóng chập chờn lên vách đá.
Mãi một lúc sau, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-cach-roi-tu-bien-tu-dien-thoi/5213720/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.