Trên xe có ba nhân viên sửa chữa, hai nam một nữ.
Người ngồi ghế phụ tên là Lưu Hiên, mặt hóp trắng bệch. Ghế sau có một cô gái tự xưng là Tiểu Đình, trên mặt lấm tấm vài nốt tàn nhang, còn một người mặc quần yếm, tên là Trương Nhạc Nhạc.
Từ lúc lên xe tới giờ, cả ba đều im lặng không dám hó hé gì cả.
Kỳ Hòa lái xe, phóng như bay về phía trạm tín hiệu.
Suốt dọc đường, những thứ còn sống hay đã chết đều bị tốc độ của cậu làm nhoè đi như đắp lên hiệu ứng mosaic.
Ngay cả hệ thống cũng bị tốc độ này làm cho đứng hình: [...Bộ thế giới cũ của ngài không có luật giao thông hả?]
Kỳ Hòa đáp, "Tao từng test qua game đua xe rồi."
[...]
Sau khi cậu bẻ lái gấp và hất văng một con zombie lên tấm kính chắn gió, Rầm! Một tiếng vang trời. Trong xe an tĩnh vài giây, cuối cùng từ ghế phụ vang lên một giọng yếu ớt, "Cần... Cần phải chạy nhanh thế sao?"
"Sắp mưa to rồi." Kỳ Hòa một tay giữ vô lăng, một tay cầm súng, "Hơn nữa, cứ mỗi một giây mất liên lạc trôi qua thì nhóm dị nhân ngoài căn cứ lại có thêm một giây nguy hiểm."
Trong xe không ai dám nói gì nữa.
Lưu Hiên chỉ lặng lẽ siết chặt dây an toàn hơn, gương mặt càng thêm tái nhợt.
Trạm tín hiệu nằm trong rừng núi, cách căn cứ sáu tiếng xe chạy. Nhưng dưới cú "đạp ga" điên cuồng của Kỳ Hòa, khoảng cách đó đã bị rút ngắn lại chỉ còn ba tiếng. Chừng hai tiếng sau, xe vọt vào rừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-cach-roi-tu-bien-tu-dien-thoi/5213719/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.