Ba phút sau.
Con zombie kia đã được chuyển nhượng sang phòng của Diêm Xuyên Bách.
Cửa phòng đóng lại, Kỳ Hòa đảo mắt nhìn quanh.
Phòng này so với phòng cậu thì cũng chẳng khác mấy, nếu buộc phải nói, thì chính là cái giường kia sạch quá mức cho phép. Ban ngày Diêm Xuyên Bách cho người ta cảm giác lười biếng tùy tiện, thậm chí còn có phần cà lơ phất phơ, không hợp với tác phong quân đội.
Nhưng tấm ga trải giường thẳng thớm gần như không thấy lấy một nếp nhăn lúc này đã khiến Kỳ Hòa tin chắc vào việc anh từng từ quân đội ra.
Tầm mắt Kỳ Hòa chỉ dừng một giây rồi thu lại.
Diêm Xuyên Bách đã đeo găng tay vào, sau đó ngồi xổm nghiên cứu cái xác nửa đêm bay tới tận cửa kia, trên môi anh lộ ra nụ cười lạnh, "Cậu không ngủ được nên mới vác nó qua cho tôi à?"
Kỳ Hòa giải thích, "Đâu có, chỉ là tôi thấy anh rất giỏi ở khoản ướp lạnh thôi."
Diêm Xuyên Bách, "..."
"Với cả, tôi cũng đã thử kệ nhắm mắt ngủ luôn." Kỳ Hòa than nhẹ, "Nhưng thật sự không thể chịu nổi cái cảm giác nhắm mắt rồi mà bên cạnh lại có đứa cứ chảy dãi nhìn mình như thế."
Cậu lắc đầu, "Đúng là không biết xấu hổ, thèm khát tôi còn chẳng biết kiềm chế."
Khóe môi Diêm Xuyên Bách giật giật, rồi mím lại.
Anh sáng suốt không đáp lại câu này, chỉ chuyên tâm kiểm tra cấu trúc sinh lý của con zombie, tiện thể quan sát thử một lượt, phát hiện không có vết đạn thì hỏi, "Cậu bắt nó kiểu gì vậy?"
Kỳ Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/het-cach-roi-tu-bien-tu-dien-thoi/5213710/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.