Chương trước
Chương sau
Chúc Tiểu Tiểu ở nhà dưỡng thương hai tuần, Nghiêm Lạcngày ngày đều đến đốc thúc cô học tập.. ChúcTiểu Tiểu chú ý quan sát phản ứng của anh, muốn thử thăm dò chuyện giữa anh vàA La, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội nào.

Yêu cầu của Nghiêm Lạc đối với bài học của cô lại càngcao hơn trước, mỗi ngày anh đều lôi ra các loại bùa chú, trang bị, yêu quái...kiểm tra cô học thuộc thế nào. Nếu như cô không trả lời được, mặt anh sẽ tốisầm lại, trông rất khó coi. Còn nếu như cô trả lời đúng, sắc mặt của anh cũngchẳng tươi tắn hơn bao nhiêu.

Chúc Tiểu Tiểu mỗi ngày vừa sợ lại vừa mong anh đến.

Vì sao đã sợ lại còn trông mong? Bởi vì Nghiêm Lạc trừép bức cô học bài ra, còn tiện tay giúp cô làm đồ ăn.

Đúng vậy, Boss đại nhân cứ nói là tiện tay, nhưng bảnlĩnh của anh thực sự rất lớn, tiện tay một cái thì có thể làm ra đồ ăn ngon vôcùng. Chúc Tiểu Tiểu ăn không của người ta chẳng có gì để báo đáp, duy chỉ cóthể nỗ lực học tập hơn mà thôi.

Chân Chúc Tiểu Tiểu đã khỏi hoàn toàn, hết kỳ nghỉquay lại đi làm. Không ngờ rằng, sáng nào Nghiêm Lạc cũng lái xe đến đón cô.Chúc Tiểu Tiểu trước là vui vẻ, sau lại hoài nghi, cuối cùng thì mặt mày xámxịt.

Boss đại nhân anh minh thần võ đến đón cô đi làm khôngphải vì tốt bụng, cũng không phải đau lòng vì "vết thương nhỏ" của cômới lành. Anh chẳng qua muốn xác nhận xem chân của cô đã khỏi hẳn chưa, có thểchạy nhảy được chưa. Khi chắc chắn điều đó rồi, mỗi ngày cứ đến giữa đường anhlại thả cô xuống xe, bắt cô chạy bộ đi làm. Lúc mới đầu là 1 km, sau đó là 2km, rồi sau đó nữa là 3 km, 5 km... Chúc Tiểu Tiểu mỗi ngày khi đến công ty,chân đều run rẩy, thiếu điều không đổ nhào lên chỗ ngồi giả chết nữa thôi.

"Boss, sao anh không bắt em chạy bộ luôn từ nhàđi?", Chúc Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi.

"Em muốn như vậy? Vậy bắt đầu từ ngày mai đượckhông?", Boss đại nhân thản nhiên đáp lời.

Chúc Tiểu Tiểu lập tức xịu mặt xuống, hình như cô vừavác đá đập lên chân mình thì phải?

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Nghiêm Lạc thực sự đợi ở dướilầu nhà cô, giữ lại Bát Bát và túi của cô, ném cô xuống xe ngay tại đầu đường.

Những khổ sở Tiểu Tiểu gặp phải đâu đã dừng lại, bàihuấn luyện ma quỷ của Boss đại nhân tối nào cùng được tiến hành. Cô còn bị bắtđi luyện lái xe, còn phải tập bắn và học võ. Đương nhiên những thứ như bùa chú,pháp thuật cũng đều phải học.

Ngoài ra, Chúc Tiểu Tiểu vốn cho rằng việc bị xử phạtquản lý kho trang bị hai tuần là rất nhàn rỗi, kết quả không phải vậy.

Boss đại nhân ngày ngày giá đáo, kiểm tra kiến thứchàng ma của cô đối với trang bị của cả một tầng lầu, báo mấy cái tên ma quỷ,hoặc là tình trạng nhiệm vụ, bắt cô từ trong kho tìm ra những trang bị thíchhợp. Anh còn lôi ra các loại súng đạn khác nhau, bắt cô tháo lắp lắp tháo,khiến tay trầy xước hết cả.

Chúc Tiểu Tiểu đúng là khóc mà không ra nước mắt, hóara những điều khoản xử phạt trên thông báo của công ty đều chỉ là những việccỏn con. Trừng phạt thực sự chính là phải luyện tập dưới sự huấn luyện đặc biệtcủa Boss.

May mà nhờ vào sự cứu trợ đặc biệt trong vụ việc chiếnđấu với yêu sói, Chúc Tiểu Tiểu nhân đó mới thân quen với Smile và Happy hơn,xây dựng nên tình bạn tốt đẹp. Hai người bọn họ có thời gian rảnh sẽ lén giúpcô bắt kịp công việc. Có lúc vừa hay gặp Boss đang kiểm tra bài học, còn lénlút gật đầu ra hiệu cho cô. Để Chúc Tiểu Tiểu có thể dễ dàng ứng phó, vượt quanguy hiểm. Thậm chí Bát Bát cũng sẽ giúp chút việc nhỏ, lật giở trang sách,kích gõ con chuột... Thấy cô mệt rồi, còn tốt bụng cùng cô chia sẻ chút hạt dưahạt lạc.

Chương trình huấn luyện cường độ cao không khiến ChúcTiểu Tiểu quên đi Tống Bình, cô thường xuyên đi vào dãy hành lang kỷ niệm kia,nhìn ảnh cúa anh ta, có khi còn nói chuyện với bức ảnh ấy: "Tôi biết anhcoi thuờng tôi, anh cảm thấy tôi vô dụng, nhưng tôi vẫn đang nỗ lực, tôi sẽ trởthành một hàng ma sư ưu tú. Tôi sẽ không, sẽ không làm vướng chân bất cứ aikhác nữa!".

Cứ như vậy, dưới sự “áp bức" của Boss, sự"cổ vũ" của Tống Bình, cùng với nỗ lực phi thường của bản thân, TiểuTiểu đã tiến bộ nhanh đến nỗi những người khác phải kinh ngạc. Đến Ray cũng rấtngạc nhiên, bắt đầu cho Chúc Tiểu Tiểu tham gia vào một số nhiệm vụ đơn giản.

Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng có cơ hội thực sự thamgia vào công việc trừ ma hàng yêu. Từ những phần việc như nhận án, bàn bạc thảoluận, thu thập xử lý bằng chứng, giám sát nhiệm vụ từ xa, điều động nhân lực...cô đều được tham gia. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu quan tâm nhất, vẫn là những vụ ánliên quan đến vụ cướp linh hồn kia và nhiệm vụ áp giải linh hồn.

Việc gặp phải tấn công trong nhiệm vụ áp giải linh hồnlần đó, cuối cùng cũng không tra ra người đứng đằng sau. Nhưng rõ ràng đã cóngười thu thập linh hồn để tạo ra các xác sống, pháp thuật của người này nhấtđịnh rất cao cường, bởi vì hắn ta có thể khống chế được cả yêu sói. Điều nàykhiến mọi người liên tưởng đến mấy vụ án cướp linh hồn chưa phá giải được.

Nhưng mà thời gian gần đây, những vụ án loại này lạikhông xảy ra, cũng không thấy có động tĩnh gì khác. Có lẽ là bởi vì công ty đãsiết chặt kiểm tra, công lác phòng vệ nghiêm ngặt. Những kẻ đó có thể do thầnhồn nát thân tính, không dám khinh suất manh động nữa, và cũng có thể do chúngđã đạt được mục đích gì đó rồi, nên ngừng lại để nuôi binh dưỡng mã. Tóm lại,những vụ án loại này đã được liệt vào những vụ đầu bảng của Công ty Nhã Mã.

Hôm nay, Chúc Tiếu Tiểu theo lệ vẫn từ nhà chạy bộ đếncông ty, bây giờ chân của cô cuối cùng cũng không còn run nữa, cô vững chãi đilên tầng ba mươi tư, tới chỗ làm việc của mình. Bát Bát rất không có lương tâmngồi trên bàn, thưởng thức bữa sáng của nó. Chúc Tiểu Tiểu hừ hừ, nhìn nó mộtcái, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng bắt đầu ăn sáng.

Nếu nói việc huấn luyện buổi sáng có điều gì khiến côchờ mong, thì đó chính là Nghiêm Lạc sẽ đặt trên vị trí làm việc của cô một bữasáng vô cùng phong phú thơm ngon. Mỗi lần cô chạy đến, mệt sắp chết, cũng chẳngnghĩ nhiều, có ăn chính là hạnh phúc, thế là ăn một cách vô thức. Cô sớm đãkhông còn khái niệm ăn của người khác sẽ há miệng mắc quai nữa rồi.

Nhưng mà không biết những ngày tháng như thế này khinào mới có thể kết thúc? Boss như vậy có coi là lấy việc công trả thù riêng haykhông? Ừm, cái gọi là tư thù, Chúc Tiểu Tiểu đoán, A La chắc chắn vẫn không đểý gì đến Boss, cho nên Boss không vui, liền khai đao trước với nhân viên nhỏ bélà cô đây.

Chúc Tiểu Tiểu nghĩ mình cũng thường gọi điện thoạicho A La, còn chăm chỉ hơn cả liên lạc với học trưởng. Trên thực tế, cô vẫnthấy ngại khi tìm Âu Dương Tĩnh nói chuyện, cô luôn nghĩ phải chuẩn bị thật kỹ,nghĩ xong phải nói như thế nào rồi mới tìm anh. Kết quả lần chuẩn bị này, đãtrôi qua rất nhiều ngày rồi.

Chúc Tiếu Tiểu lắc lắc đầu, không nghĩ đến nhữngchuyện nặng nề như thế nữa. Dù gì, cô cũng đã rất nỗ lực khen Boss trước mặt ALa rồi, nhưng A La dường như vẫn không có phản ứng gì. Nhất định là lúc đầuBoss đối với người ta tệ quá.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng đang nghĩ đến những chuyệnkhông tốt Boss có thể làm, điện thoại trên bàn bỗng vang lên. Cô nhận điệnthoại, đầu dây bên kia là Nghiêm Lạc.

"Đến rồi?"

"Vâng", ngữ khí trầm hẳn xuống, giống nhưmột cô gái đang giận dỗi, Chúc Tiểu Tiểu há miệng cắn một miếng bánh nướng thịtbò, bổ sung năng lượng cho mình.

"Tuần sau em tham gia sát hạch hàng ma sư, nếunhư thi đạt, thì hàng ngày không cần chạy nữa."

“Ý, thật sao?" Chúc Tiểu Tiểu không dám tin lạicó tin tức tốt đến bất ngờ như thế.

"Lừa em làm gì chứ, Heo Ngốc'', Nghiêm Lạc rấtdứt khoát dập điện thoại.

Quả nhiên chỉ một lát sau, Emma thực sự đã đến thôngbáo cho Chúc Tiểu Tiểu: "Thứ Tư tuần sau tăng ca, cô sẽ tham gia bài sáthạch tư cách hàng ma sư của công ty".

Chúc Tiểu Tiểu vội hỏi: "Chị Emma, bài sát hạchnày làm gì ạ?".

"Tiêu chuẩn phân cấp của công ty cô biết rồi đó.Hàng ma sư phân làm ba cấp, cấp một là cao nhất, sau khi phân cấp mới có thểxắp xếp phân tổ làm nhiệm vụ."

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Cái này em biếtrồi".

"Cả công ty chỉ có bốn người mới là cô, Tiết PhiHà, Đại Hưởng và Thạch Đầu, mấy người các cô đều chưa có chứng nhận tư cáchhàng ma sư. Ở công ty làm việc, quy củ rất quan trọng, cho nên lần sát hạchphân cấp này, mấy người các cô đều phải tham gia."

Chúc Tiểu Tiểu đã hiểu: "Em biết rồi đến hôm đóem và bọn Tiết Phi Hà cùng thi lấy chứng chỉ cấp ba phải không?".

"Không phái, cô thi cấp ba, Tiết Phi Hà thi cấpmột, Đại Hưởng và Thạch Đầu thi cấp hai."

Chúc Tiểu Tiểu mắt tiễn Emma rời đi, tay lại nhét mộtmiếng há cảo nữa vào miệng. Không sao cả, ai cũng đều phải bò lên từ chỗ cơ bảnnhất.

Ngày sát hạch đó đến rất nhanh.

Chúc Tiểu Tiểu xuống tầng ba mươi ba nhận trang bịchuyên dụng cho mình. Cô mặc trang phục đặc chế, đeo thiết bị liên lạc. Súngđạn bạc được đặt ở trong bao súng bên chân phải, súng đạn bùa lại đặt vào baosúng ở thắt lưng. Dao găm hàng ma tra vào vỏ, buộc ở chân, trên cánh tay là dâytrói hồn. Các loại vật dụng nhỏ như bình dẫn hồn, bùa giấy, điện thoại, đèn pinloại nhỏ... toàn bộ được đặt trong các túi áo.

Sau đó Tiểu Tiểu kiểm tra lại một lượt vũ khí chuyêndụng màu hồng phấn của mình, đó là do Smile đặc biệt chế tạo cho cô.

Đó là một cây côn hình ống, thiết kế chống trơn, gấpđược thành hai khúc, ở giữa lại có dây trói hồn liên kết, rất tiện sử dụng. Khicôn này hợp lại với nhau, một mặt là gậy mang bùa điện có thể duỗi ra thu vào,một mặt là đoản kiếm. Những vũ khí này, toàn bộ được điều khiển trên vị trí củathân côn. Dùng lực nắm chặt lên trên ống tròn hất một cái, gậy bùa điện có thểbắn ra đạn, vị trí trên dưới của thân côn vặn một cái thì sẽ phóng ra một đoảnkiếm. Bình thường khi không dùng đến, vũ khí đặc biệt này chỉ như một chiếc đènpin cầm tay, đặt vào trong túi nhỏ mang theo người cực kỳ thích hợp.

Chúc Tiểu Tiểu rất thích loại binh khí này, Smile cònđặc biệt làm cho cô màu hồng phấn, là màu sắc mà cô thích nhất. Smile nói sợixích binh khí của anh tên là Tiểu Bạch, Happy cũng dùng một sợi xích có tên làTiểu Hắc. Thế là Chúc Tiểu Tiểu quyềt định, binh khí này cùa cô sẽ gọi là TiểuPhấn Hồng. Nghiêm Lạc nghe thấy cái tên này, lông mày nhíu chặt lại.

Chúc Tiểu Tiểu mặc kệ phản ứng của Boss, cô hài lòngvô cùng đối với tên của binh khí này. Cô học cách sử dụng Tiểu Phấn Hồng dướisự giúp đỡ của Smile. Tuy trên phương diện chiến đấu, cô vẫn chưa được coi làcao thủ, nhưng đã có thể cơ bản làm chủ các thuộc tính trên binh khí của mình.

Bây giờ phải thi, Chúc Tiểu Tiểu trịnh trọng mang TiểuPhấn Hồng ra kiểm tra một lượt sau đó gài vào eo. Cô lại kiểm tra một lượt cáctrang bị của mình, tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Chúc Tiểu Tiểu đeo túi lên, soimình trong gương, giơ một tay lên, tự nói với mình: "Bảnh quá đimất!".

Tiết Phi Hà ở bên cạnh nhìn vẻ mặt hưng phấn của ChúcTiểu Tiểu, không kìm được cũng muốn cười: "Cô như thế này, tôi lại chorằng cô sắp đi diễn kịch". Chúc Tiểu Tiểu chỉ ngốc nghếch cười: ''Phi Hà,cô cũng không kém đâu". Tiết Phi Hà buộc tóc đuôi gà, mặc trang phục giốngy như Tiểu Tiểu. Ngoài những trang bị cơ bản như mọi người, cô còn đeo cây cungmới, màu bạc, cả người nhìn rất uy phong khí thế.

Chúc Tiểu Tiểu lấy điện thoại ra, tách tách chụp chomình và Tiết Phi Hà mấy tấm ảnh. Tiết Phi Hà lại nhân lúc ấy moi từ trong túira một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô: "Cái này cho cô, khi ra ngoài làm nhiệmvụ có lẽ sẽ dùng đến".

Chúc Tiểu Tiểu nhận lấy, cẩn thận xem xét, giống nhưhương dùng để lễ bái, liền hỏi: "Hương này có chỗ nào đặc biệt?".

"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là hương lễ báibình thường."

"Vậy phải dùng làm gì?"

"Đây là phương pháp cổ chỗ chúng tôi hay dùng,nếu như mãi không tìm thấy ác linh, thì cứ đốt hương lên. Nếu như số cô tốt, áclinh đó đói bụng sẽ bị hấp dẫn đến, như vậy có thể tìm thấy nó."

"Ồ ồ, tác dụng giống như pháp khí chiêu hồn củacông ty ấy nhỉ, nhưng mà hôm nay trong trang bị không có cho chúng ta thứkia."

Tiết Phi Hà gật đầu: "Ừ, cho nên phải mang hươngtheo, không có kỹ thuật cao, chúng ta dùng tạm phương pháp cổ".

"Được." Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết cóthể dùng đuợc không, cứ lấy trước rồi hẵng nói. Ma đói bụng tham ăn bị hấp dẫnxuất hiện, Chúc Tiểu Tiểu nghĩ đến đây mà muốn cười.

Lúc này thiết bị liên lạc có hiệu lệnh, Chu Duệ thôngbáo mọi người đến tập hợp dưới kho xe.

Chúc Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến hành lang kỷ niệm,nói với ảnh của Tống Bình: "Hôm nay tôi phải đi sát hạch rồi, bất luận làanh thấy thế nào, tôi cũng sẽ thành một hàng ma sư thực thụ. Anh ở bên đó, cũngphải thật tốt. Chúng ta đều phải cố gắng".

Nói xong những lời này, Tiểu Tiểu chạy đến cửa thangmáy, Thư Đồng ở đó đợi để cổ vũ cô: "Tiểu Tiểu, lần này nếu như cô khôngthi đỗ thì đừng có nhìn mặt tôi nữa, tôi sẽ coi thường cô đấy".

"Hừ, cô cứ đợi đó", Chúc Tiểu Tiểu nhăn nhănmũi.

Thư Đồng một tay kéo cô, nhỏ tiếng nói: "Tôi nóivới cô nè, Boss hôm nay sẽ ở trong phòng, giám sát toàn bộ quá trình sát hạch,cô phải xốc lại hết hai mươi phần tinh thần đi".

"Yên tâm, Boss là cái gì chứ, tôi khôngsợ!", Chúc Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực, đáp rất khí thế.

Lúc đó trong thiết bị liên lạc đột nhiên truyền đếnmột tiếng "e hèm", Chúc Tiểu Tiếu dựng đứng toàn bộ lông tơ trênmình, khóc không thành tiếng, sao mà bây giờ Boss đã ở đây rồi? Vẫn chưa thimà? Chết thật, lời nói vừa rồi không phải đã bị anh nghe thấy rồi chứ?

Thư Đồng cốc vào đầu cô, dùng tay chỉ chỉ vào tainghe.

Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên phản ứng lại được, cô đangđeo máy liên lạc, hơn nữa còn đang mở. Chúc Tiểu Tiểu há hốc mồm ra cứng đờ haigiây, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Thư Đồng, Boss anh tuấn phong độ, anh minhthần võ, là thần tượng của tôi, là người tôi thích nhất, đánh giá cao nhất,sùng bái nhất, ngưỡng mộ nhất, khâm phục nhất. Ai da, đến giờ rồi, tôi đi thiđây, đi nhé, bye bye". Thang máy đến rồi, cô vừa nói câu cuối cùng, vừanhảy vào thang máy như chạy trốn.

Thư Đồng bị câu nói của cô khiến cho ngây ra, đờ đẫnnhìn vào bóng hình đã mất hút trong thang máy, không nén được rủa một câu:"Khôn thật, lại còn học nịnh bợ".

Chúc Tiểu Tiểu trốn một mạch xuống hầm để xe, nhìnthấy bọn Tiết Phi Hà đã ở đó. Người quản lý sát hạch phân cấp lần này là CaoLôi, anh hô gọi mọi người lên xe, sau đó tranh thủ trên đường, nói rõ hiệntrường sát hạch.

"Trong khu thương mại bỏ hoang có ác linh là yêuthú tụ tập, cần phải xử lý. Địa điểm gần đường lớn số bảy mươi ba của khu ngoạithành. Chúng ta vừa hay có năm người sẽ hợp thành một tổ, hành động do tôi chỉhuy. Tất cả hành động và trình tự sẽ giống hệt như đang làm nhiệm vụ ở bênngoài. Trong thời gian quy định các bạn hoàn thành nhiệm vụ cúa mình thì sẽ quacửa."

Bốn người Chúc Tiểu Tiểu trả lời, gật gật đầu. Cao Lôilại nói: "Xe sẽ cho chúng ta xuống ở chỗ cách hiện trường 3 km. Tám giờbắt đầu, chúng ta đi bộ đến địa điểm mục tiêu, lần này thời hạn nhiệm vụ là mộtgiờ, tới chín giờ mà không xử lý được sạch sẽ địa điểm đó, chính là hành độngthất bại".

"Thất bại sẽ thế nào?", Chúc Tiểu Tiểu hỏi.

"Sẽ mất mặt", Đại Hưởng nói lớn.

Chúc Tiểu Tiểu liền hiểu, thực ra bọn ba người TiếtPhi Hà vẫn tốt, vốn dĩ đều là trong giới hàng ma. Ở công ty các đồng nghiệp đềubiết bản lĩnh của bọn họ, chỉ có cô là cái gì cũng chẳng biết. Cho nên việc lấyđược chứng nhận tư cách này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng.

"Được rồi, bây giờ phải liên hệ với phòng giámsát lấy tin tức liên quan tới nhiệm vụ." Cao Lôi nói xong, Chúc Tiểu Tiểuđã nôn nóng: "Chu Duệ, mau mau, đưa tư liệu đến đi".

"Đươc rồi các bạn, tôi là Chu Duệ", Chu Duệnói trong máy liên lạc: “Tôi ởphòng giám sát số một, phối hợp với các bạn trong lần hành động này. Mục tiêulà khu thương mại Thiên Viễn trên đường lớn số bảy mươi ba, vì nguyên nhân phádỡ sửa chữa, đã bỏ hoang hai năm. Địa chỉ và kiến trúc bản đồ kết cấu đã gửicho mọi người".

Bọn Chúc Tiểu Tiểu cùng lúc lấy điện thoại ra xácnhận, trả lời: “Nhận được rồi".

"Ok, khu thương mại tổng cộng có bốn tầng, mộttầng ngầm dưới đất, ba tầng ở trên. Cảnh báo trước mắt là trong khu thương mạitụ tập ác linh, còn có yêu thú, nhưng hoàn cảnh và tình hình cụ thể chưa rõ, cóphải có con tin không cũng chưa rõ."

"Hiểu rồi."

Cao Lôi nhìn bản đồ kiến trúc, bắt đầu hạ lệnh:"Chúc Tiểu Tiểu phụ trách tầng ngầm dưới đất, Đại Hướng phụ trách tầngmột, Thạch Đầu phụ trách tầng hai, tầng ba tầng bốn là nhiệm vụ của Tiết PhiHà. Các bạn phải dọn dẹp sạch tầng mình phụ trách, những nhiệm vụ chi tiết khácđến hiện trường nghe tôi sắp xếp".

"Hiểu rồi", bốn người lại đồng thanh trảlời.

Chiếc xe rất nhanh chóng đến địa điểm chỉ định. CaoLôi đưa bốn người xuống xe, chỉnh xong đồng hồ 20:00, anh lớn tiếng hô:"Xuất phát", sau đó dẫn đầu bắt đầu chạy.

Thạch Đầu, Đại Hưởng bám sát theo sau, Chúc Tiểu Tiểuđeo túi lên, cùng Tiết Phi Hà gắng sức chạy. Chúc Tiểu Tiểu vừa chạy vừa nghĩ,Boss đại nhân thật quá anh minh, việc luyện tập của cô trước đây thực sự làkhông uổng công.

Năm người chạy liền một mạch 3 km, đến được phía saukhu thương mại bỏ hoang kia, tìm một gò đất ẩn nấp.

Trăng sáng trên cao, bồn bề heo hút, cỏ rậm um tùm.Tòa nhà cô quạnh đứng ở đó, rõ ràng yêu khí rất nặng.

"Đúng là rất có không khí", Chúc Tiểu Tiểulẩm bẩm, chăm chú quan sát xung quanh.

Bên trong tòa nhà tối om, nhìn không thấy gì, cũngkhông có tiếng động. Cao Lôi dặn dò Thạch Đầu đi trước, vào khu thương mại thămdò tình hình. Đại Hưởng, Tiểu Tiểu và Phi Hà đi tuần tra xung quanh. Bốn ngườinhận lệnh, khom lưng nhanh chóng tản ra.

Qua một lúc, ba người bọn Tiểu Tiểu chạy lại, báo cáoxung quanh không có gì khác thường. Thạch Đầu cũng nói trong máy liên lạc:"Cửa kính lớn của tầng một vỡ rồi, cửa không khóa, tôi ở phía cửa sổ nhìnvào trong, không thấy gì cả. Yêu khí rất nặng, tôi vẫn chưa vào trong, đồng hồsáng rồi".

"Cửa có kết giới không, có cạm bẫy không, có nhìnthấy người không?"

"Dùng máy thăm dò, không có. Ở vòng ngoài cũngkhông nhìn thấy có người."

"OK, bây giờ tám giờ hai mươi bảy phút, cũng gầnnửa tiếng rồi. Đại Hưởng, Phi Hà, Tiểu Tiểu, mọi người đi đi. Đừng quên phải xửlý sạch tầng lầu của mình, sau đó quay lại đây báo cáo, như vậy mới coi là hoànthành nhiệm vụ. Phải chú ý, nếu như có con tin, không được làm bị thương ngườibình thường, có vấn đề gì kịp thời báo cáo."

"Hiểu rồi."

Ba người nhận lệnh, nhổm dậy khom người đi vào khuthương mại bỏ hoang. Chúc Tiểu Tiểu đi được hai bước, quay đầu nhìn Cao Lôi vẫnquỳ yên ở chỗ đó, không kìm được hỏi: "Cao Lôi, anh không đi sao?".

"Tôi sẽ ở đây."

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra hỏi: "Ở lại đây làm gi? Córất nhiều ác linh và yêu quái, sao anh còn quỳ ở đó?".

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi trả lời: "Ởđây đợi mọi người quay lại".

"Ồ!" Chúc Tiểu Tiểu chưa kịp phản ứng lại,thì đã bị Tiết Phi Hà kéo đi.

Đại Hưởng vừa đi vừa nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Sáthạch diễn tập, cô cho rằng là nhiệm vụ thực à, đó là giám khảo, cô tưởng rằnglà tổ trưởng thật?".

"Tôi vẫn chưa nghĩ thông, cứ cho rằng tổ trưởngcũng vào hiện trường."

Thạch Đầu nấp ở trong góc của khu thương mại tiếp ứngbọn họ, cũng nói: "Diễn tập diễn tập, biết không. Cửa lớn không có phongấn, trong khu thương mại chắc chắn có, hơn nữa là một chiều, chúng ta có thể đivào, ác linh không thể đi ra. Nếu không ác linh và yêu thú chạy loạn lên thìrắc rối rồi. Cho nên sau khi đi vào phải cẩn thận hơn nhiều. Tôi nghe mộttrưởng bối của công ty nói, khi sát hạch nếu như xuất hiện con tin, đều làngười giả, tóm lại chúng ta tùy cơ ứng biến, phải lấy giả làm thật, mới có thểthuận lợi qua cửa".

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Tôi hiểu rồi,vậy chúng ta cứ giả vờ tổ trường Lôi vừa lên đã hy sinh rồi, cho nên không thểđi vào cùng chúng ta. Sự vụ lần này, chúng ta tự giải quyết".

“Tiểu Tiểu, cô thực dám nghĩ đó", Đại Hưởng khôngnhịn được, muốn khen ngợi một chút.

Cao Lôi ở đầu dây bên kia mặt tối sầm lại, không nóinên lời. Chu Duệ đầu này thì tắt máy liên lạc, cười phá lên.

Chúc Tiểu Tiểu không phát hiện ra điều không bìnhthường, vẫn rất nghiêm túc thảo luận đối sách hành động trong khu thương mại.Sau đó mọi người tản ra, đeo kính nhận hồn lên, đi vào trong.

Chúc Tiểu Tiểu vừa đi xuống tầng hầm, liền ngửi thấymùi ác linh. Bốn phía tối om, cô nâng tay nhìn đồng hồ thăm dò yêu quái, sánglên màu đỏ, chắc chắn là có ác linh. Cô móc đèn pin, lấy súng đạn bùa ra, nhìnngó xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng linh hồn nào.

Cô định thần lại, nhỏ tiếng báo cáo trong thiết bịliên lạc: "Tôi đến rồi". Cao Lôi, Chu Duệ trả lời một tiếng, ba ngườicòn lại cũng nhanh chóng báo cáo đã vào vị trí.

Chúc Tiểu Tiểu đứng một lát, chầm chậm đi vào bêntrong. Tầng hầm này vốn dĩ là nhà để xe địa thế rộng rãi trống trải nhưng cómấy cột đứng lớn, cũng không ít chỗ để ẩn nấp.

Chúc Tiểu Tiểu vừa mới đi vào mấy bước, liền nghe thấytiếng Thạch Đầu nói lớn: "Là con dơi". Tiếp theo đó, một loạt tiếngsúng vang lên, Thạch Đầu lại nói lớn: "Tôi không bắn trúng nó, trong nàytối quá, không nhìn thấy nó nữa".

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng chùng xuống, tốc độ của dơirất nhanh, lại có thể phán đoán được vị trí của người trong bóng đêm, Thạch Đầunhư thế này nguy hiểm quá.

Đại Hưởng đang nói trong máy liên lạc: "Công tắcđèn điện tôi ấn rồi, không sáng. Thạch Đầu, anh đi về phía đông, ở đó có váchđứng ngăn cách chỗ nằm với cửa sổ, tầm nhìn tốt hơn chút, lại có nơi chechắn".

"Biết rồi."

"Tôi thu được ba linh hồn", đây là lời củaTiết Phi Hà: "Chỗ này lớn hơn so với tưởng tượng của tôi, bên trong tốikhông thấy gì, thời gian của chúng ta sợ là không đủ".

Chúc Tiểu Tiểu dừng bước, nghĩ lại, bản đồ kiến trúccho thấy dưới tầng hầm có phòng cấp điện, nếu như ở đây cung cấp điện bìnhthường, mà công tắc đèn điện không dùng được, vậy có lẽ là do máy phát. Cô lấyđiện thoại ra nhìn lại bản đồ, hỏi: "Chu Duệ, hệ thống cung ứng điện ở chỗnày bình thường không?".

"Cung ứng bình thường", Chu Duệ nhanh chóngtrả lời.

"Vậy tôi đi xem nguồn điện trước, như vậy mọingười hành động cũng có thể dễ dàng hơn một chút." Chúc Tiểu Tiểu vừa nóivừa chạy về hướng phòng điều phối điện.

Đang chạy, đột nhiên có một luồng gió u ám phủ tới,bóng dáng của hai linh hồn ập đến, Chúc Tiếu Tiểu liền lăn sang một bên, né tránhsự tấn công cùa bọn chúng. "Đoàng đoàng", hai phát súng, đạn bùa đãbắn trúng hai linh hồn này.

"Tôi bắt được hai con rồi." Lời này vừa mớinói xong, cô liền cảm thấy phía sau lưng truyền đến một luồng khí hôi thối,tiếp sau, yết hầu tắc nghẹn, cổ bị thứ gì đó siết chặt.

Đèn pin cầm tay cùa Chúc Tiểu Tiểu lăn xuống đất, côcố gắng sờ lên cổ đang bị siết chặt, lại sờ được một cuộn tóc lớn. Cô xoay tayhướng đến phía sau mình nổ súng, cánh tay cũng lập tức bị cuốn lại, sau đó độtnhiên cả người bị tóc cuốn lấy từng vòng từng vòng. Chỗ tóc đó dài dần ra, cuộnchặt quanh người cô, kéo xuống đất.

Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồngngực, cảm giác lúc đầu bị Trì Lệ Phân tấn công suýt nữa mất mạng như đã quaylại một lần nữa. Cánh tay cô rất đau, súng rơi xuống đất, cả người bị cuộn tóckéo vào trong bóng tối. Chiếc đèn pin ở phía xa soi tới thứ ánh sáng yếu ớt, màbản thân cô lại chìm đắm trong bóng tối mịt mù, tối đến mức duỗi năm ngón tayra cũng không nhìn thấy được.

Chúc Tiểu Tiểu khua khoắng chân tay, gắng sức vùngvẫy, chỗ tóc kia càng lúc càng nhiều, càng cuôn càng chặt. Mặt Chúc Tiểu Tiểuđều bị đám tóc cuộn kín lại, cô đau đớn vạn phần, không vùng thoát ra được, vôthức hét: "Boss…”

"Ừ."

Cô lại nghe thấy tiếng Boss trả lời.

Chúc Tiểu Tiểu xốc lại tinh thần, Boss ở đây, Bossđang nhìn cô. Anh huấn luyện cô nhiều như vậy, cô đã quyết tâm nhất định khônglàm anh mất mặt.

Chúc Tiểu Tiếu cố gắng tĩnh tâm lại, không nghĩ đếnTrì Lệ Phân nữa, không nghĩ đến những chuyện đáng sợ nữa, cô nghĩ đến Boss,nghĩ đến mỗi một bản lĩnh anh dạy cho cô. Cô tự cổ vũ mình, những thứ cô họcđược, toàn bộ đã trở Iại trong đầu. Chúc Tiểu Tiểu niệm chỉ quyết, nhanh chóngđọc chú tỉnh hồn.

Cô tập trung ý chí, vận dụng hết sức mạnh tinh thần,"bùm" một tiếng, những sợi tóc quấn lấy cơ thể cô đột nhiên biến mấttoàn bộ trong nháy mắt.

Chúc Tiểu Tiểu nhảy phắt dậy, trong bóng tối, thứ mùitrên cơ thể ác linh kia luồn qua phía bên trái. Chúc Tiểu Tiểu vừa hất tay, dâytrói hồn bay ra, đáng tiếc lần bắn này không trúng. Nhưng cô cùng lúc niệm chú,một bùa sáng phóng đi, dây trói hồn giống như có linh lực, cùng với bùa sángtruy đuổi ác linh.

Chúc Tiểu Tiểu giơ tay thúc mạnh vào bùa sáng, dâytrói hồn dựa vào ý niệm của cô cũng xoay chuyển một vòng, lần này cuốn chặt lấycái gì đó, nhè nhẹ phát ra ánh sáng đỏ. Bình dần hồn của cô cùng lúc đã phóngra, trong chốc lát thu hồi ác linh kia lại.

Chúc Tiểu Tiểu thở phào một cái, nhanh chóng chạy đinhặt đèn pin và súng bắn đạn bùa lên, sau đó quay người chạy về phía phòng điềuphối điện.

Cửa phòng điều phối điện không khóa, vừa đẩy cái đã mởra, bên trong có không ít công tắc nguồn điện, Chúc Tiều Tiểu nhìn mà muốn hoacả mắt, lớn tiếng nói: "Chu Duệ, tôi cần giúp đỡ".

Chu Duệ vừa nghe thấy đã hiểu, vội trả lời: "Côdùng điện thoại quay phim".

"Được." Chúc Tiểu Tiểu mở điện thoại ra thulại hình ảnh, Chu Duệ nhìn tình hình trong phòng điều phối điện, nhanh chóngnói cho cô nên bật công tắc nào.

"Cạch" một tiếng, đèn điện trong khu thươngmại sáng lên toàn bộ.

Chúc Tiểu Tiểu được một trận hưng phấn, trong thiết bịliên lạc truyền đến tiếng nói lớn: "Kịp thời quá, mẹ kiếp, suýt chút nữaông đây toi rồi".

Chúc Tiểu Tiểu còn chưa kịp nói gì, tiếng của Cao Lôilại vang lên: "Tôi cần nhắc nhở các bạn, chỉ còn mười bảy phút".

Chúc Tiếu Tiểu bừng tỉnh, nhanh chóng nhìn đồng hồ.Quả nhiên, không còn nhiều thời gian nữa. Cô vội vàng chạy ra ngoài, màu đỏtrên đồng hồ lại sáng lên, rõ ràng trong này còn có ác linh, mùi có chút nồng.Cô nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.

Vừa quay đầu lại, thì thấy một bóng người áo trắng,tóc dài lất phất che đi nửa khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ rực đang bay trongkhông trung. Chúc Tiểu Tiểu hét lên một tiêng, "đoàng đoàng", haiphát súng bắn ra.

Vào thời khắc nổ súng, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, mìnhtrúng kế rồi.

"Rất tốt, Tiểu Tiểu, cô đang lãng phí đạn."Chu Duệ thở dài: "Sai lầm người mới dễ mắc phải nhất, chắc tại xem nhiềuphim kinh dị quá".

Tay Chúc Tiểu Tiểu hơi run, tim thắt lại. Hồn thể vôhình, chỉ còn lại bóng ảnh, cô rõ ràng biết rất rõ. Cô làm sao lại có thể phạmphải sai lầm sơ đẳng như thế này.

"Tập trung tinh thần, các bạn còn mười lămphút."

Chúc Tiếu Tiểu lùi lại phía sau, lưng dựa vào một cộttrụ, cô hít thở sâu mấy cái, chỉ là bắt quỷ thôi mà, cô đã bắt chúng rất nhiềulần rồi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, không được hoảng, bình tĩnh.

Trong thiết bị liên lạc, tiếng của Tiết Phi Hà vanglên: "Tầng ba xử lý xong, tôi đến tầng bốn rồi".

Woa, người ta bản lĩnh lớn, quả nhiên tốc độ nhanh.Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, giấy chứng nhận đẳng cấp hàng ma sư, cô nhất định phảilấy được, cô phải làm một hàng ma sư thực sự.

Cô ôm đầu xông ra, cẩn thận tìm kiếm, thăm dò tất cảngóc ngách, nhưng bãi đỗ xe dưới lòng đất này lớn quá, không gian rộng, nhiềucột trụ, rõ ràng có thể cảm thấy mùi vị của ác linh, nhưng chẳng cách nào đếnhìn thấy bóng dáng của nó.

Chúc Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh, cô đi khắp một vòng,cuối cùng ở trong một góc tường nhìn thấy vật thể kỳ quái.

Nó nhìn giống như là hai người đang ngồi dưới đất,Chúc Tiểu Tiểu trốn sau cột trụ quan sát, không phát hiện ra bóng sáng cùa áclinh. Cô nắm chặt súng, đi về nhía hai người kia.

Đến gần nhìn một cái, suýt chút nữa thì không thở nổi.Đó là hai người giả, trước ngực treo một tấm biển: "Chúng tôi là con tin,không được nổ súng".

Cũng chẳng muốn phí đạn! Chúc Tiểu Tiểu làm mặt quỷ,quay người muốn đi. Nhưng vừa nghĩ, đúng rồi, lần này phải kịch giả làm thật cônhanh chóng nói vào trong thiết bị liên lạc: “Phát hiện hai con tin, báo cáo,phát hiện hai con tin, không có ý thức, không có sức hành động. Xin gọi xe cấpcứu đến".

Chu Duệ đáp rất nghiêm túc: "Đã rõ".

Chúc Tiểu Tiểu bĩu bĩu môi, có chút buồn cười, độtnhiên khóe mắt nhìn thấy phía sau có một bóng người từ trên rơi xuống, cô vộivàng quay lại, đùng súng chĩa vào đối phương. Đó là một mô hình người màu nâuquần áo rách rưới miệng thè lưỡi dài, treo giữa không trung. Chúc Tiểu Tiểu vừanhìn thấy suýt chút nữa hét toáng lên. Nhưng trước đó huấn luyện nhiều rồi, lầnnày đã ổn đinh tinh thần hơn, không nổ súng bừa bãi.

Đúng lúc Chúc Tiểu Tiểu vừa xác định người treo nàycùng là một cái bẫy thì một quả bóng lại lăn lông lốc đến cạnh chân cô. ChúcTiểu Tiểu cúi đầu nhìn, còn chưa kịp hoài nghi, quả bóng đó liền nổ tung trướcmặt cô.

Một luồng khí hôi thối phủ đến, Chúc Tiếu Tiếu vô cùngkinh bãi, lúc này đã hiểu rõ quả bóng kia là thứ gì rồi. Bảy tám bóng sáng xôngthẳng về phía cô, cự li gần quá, cô không tránh được, nổ súng cũng không kịp.Giữa tình thế nguy cấp, cô ném súng đạn bùa đi, lôi ra hai lá bùa trốn quỷ,miệng lẩm nhẩm niệm rồi quay người ném bùa. Hai Iuồng ánh sáng đỏ bao bọc quanhbóng hình cô đang hướng tới, trong chốc lát toàn bộ ác linh bị bật ra.

Một số ác linh bị ánh sáng đỏ đánh trúng,"bụp" một tiếng, biến mất hoàn toàn. Mấy con khác bị đạn đẩy ra, lạinhanh chóng xông đến chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu đã nhìn thấykhoảng trống, liền lăn sang, súng đạn bùa đang cầm trong tay, cô bắn"đoàng đoàng" hai phát, trúng hai ác linh. Sau đó cô vứt khẩu súnghết đạn của mình đi, vung cánh tay, lấy dây trói hồn ra, miệng lại nhanh chóngniệm thần chú. Cuối cùng nhảy lên, vung tay một cái, bình dẫn hồn bay ra, thuhết mấy linh hồn còn lại vào.

Một chuỗi những động tác phức tạp, Tiểu Tiểu đã thựchiện mạch lạc, gọn gàng. Sau khi hoàn thành, nhìn bình dẫn hồn trong tay, côkhông kìm được cũng ngẩn cả người, chẳng lẽ mình lợi hại đến thế, một hơi đãdiệt được hết sạch rồi?

Niềm vui sướng chầm chậm dâng lên, cuối cùng cô cũngkhẳng định được tất cả những điều này đều không phải do mình tưởng tượng, côthực sự đã làm được rồi. Nhưng không đợi cho Chúc Tiếu Tiểu vui mừng, thì vệtsáng trên đồng hồ đã dội cho cô một gáo nước lạnh, vẫn chưa xử lý sạch sẽ! Còncó ác linh đang ẩn nấp!

Còn năm phút nữa, sự thực này khiến Chúc Tiểu Tiểucăng thẳng đến mức có chút bất lực, tiếp sau đấy phải làm thế nào? Cô đi mộtvòng xung quanh, không phát hiện ra điều gì, nếu như đi từ đầu đến cuối tìm mộtlượt chắc chắn là không kịp nữa.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn vệt sáng trên đồng hồ mà sốt ruột,sau đó cô đột nhiên nhớ ra phương thức cổ của Tiết Phi Hà. Bây giờ thời điểmcấp bách, cũng chẳng kịp để ý đến chuyện phương pháp này có tác dụng không nữa,Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng mở túi, lấy ra hộp hương kia. Sau đó tìm một góckhuất thắp hương lên, bản thân mình thì len lén nấp sau cột trụ đợi.

"Hy vọng chúng nó đều đói bụng rồi, hy vọng chúngnó đều tham ăn, hy vọng chúng nó sẽ chạy hết ra…” Chúc Tiểu Tiểu lẩm bẩm trongbụng. Lúc này từ trong máy liên lạc nghe thấy tiếng than của Thạch Đầu:"Ai da, tôi bị thương rồi, tôi bị vây lại rồi".

Chúc Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, sau đó lại nghe thấyĐại Hưởng và Tiết Phi Hà hỏi: "Tình hình sao rồi?".

Thạch Đầu thở hồng hộc, vất vả nói: "Không sao,tôi còn trụ được, mọi người cố lên".

Tiết Phi Hà nói: "Chờ tôi một chút, một lát nữatôi xuống giúp cậu".

Nghe có vẻ tình hình của Thạch Đầu rất không tốt. ChúcTiểu Tiểu vừa muốn nói, lại nhìn thấy mấy bóng sáng bay đến vây quanh chỗ nénhương đang cháy. Chúc Tiểu Tiểu đợi thêm mười giây, không có bóng sáng nào đếnnữa, cô nhẩm đếm số lượng, không chắc chắn một lần có thể thu lại toàn bộ, thếlà lấy lựu đạn bùa chú trong túi ra. Cái này dùng để đối phó với ác linh tụ tậpthành nhóm, nhiệm vụ lần này mỗi người chỉ được cấp một quả, bây giờ xem ra đãđến lúc dùng rồi.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn những ác linh kia, kéo chốt lựuđạn ra, hôn hôn nó: "Người anh em, mày nhất định phải cố lên". Cônhắm chuẩn mục tiêu, chuẩn bị kỹ lưỡng rồi ném quả lựu đạn trong tay tới."Bùm", một tiếng nổ vang lên, màu đỏ của đồng hồ trên tay Chúc TiểuTiểu đã tắt.

Chúc Tiểu Tiểu vui mừng như phát cuồng, không kìm đượchét lớn: "Tôi thành công rồi, tôi thành công rồi, Boss, em thắng lợirồi".

Không đợi bất kỳ người nào trả lời, cô đeo túi lênchạy ra ngoài. Cao Lôi nghe thấy tiếng reo vui vẻ của Chúc Tiểu Tiểu, nhìn nhìnđồng hồ, còn ba phút nữa là tới chín giờ. Anh đứng dậy, đợi Chúc Tiểu Tiểu xuấthiện.

Nhưng Chúc Tiểu Tiểu lên đến tầng một lại không đi racửa, cô "bịch bịch bịch" chạy thẳng lên tầng hai: "Thạch Đầu,tôi đến rồi".

Thạch Đầu lớn tiếng trong thiết bị liên lạc: "Côđến làm cái khỉ gì. Mau lăn đến chỗ Cao Lôi báo cáo đi. Mọi người đừng để ý đếntôi, đừng làm hỏng chuyện của mình".

Chúc Tiểu Tiểu không trả lời, cô chạy một mạch lêntầng hair trong tay cầm Tiểu PhấnHồng cẩn thận cảnh giác. Xung quanh không có dấu hiệu của ác linh, cô cẩn trọngđi vào bên trong, tìm kiếm tông tích của Thạch Đầu. Trong bản đồ kiến trúc, gócrẽ phía đông có ba cửa kính song song nhau. Chúc Tiểu Tiểu đi đến đó, vừa nhìnthấy Thạch Đẩu ngổi ở trong góc tường, thì nghe thấy anh hét lớn một tiếng:"Cẩn thận!".

Một khối bóng đen lúc đó ép đến phía Chúc Tiểu Tiểu.Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, thấp người xuống tránh. Tiểu Phấn Hồng trong taylướt tới khua một cái, bóng đen đó bay ra xa với tốc độ cực nhanh. Nhưng khôngđợi cho Tiểu Tiếu kịp phản ứng, nó đã lại xông đến.

"Đó là dơi hút máu!", Thạch Đầu lớn tiếngnhắc nhở Chúc Tiểu Tiểu. Lúc này một con dơi hút máu khác đã tấn công đến phíacô. Thạch Đầu vội vàng bắn bùa ấn, hét ỉên với Chúc Tiểu Tiểu: "Cô mauchạy đi!".

"Chạy không nổi rồi!" Chúc Tiểu Tiểu quéthai đường côn, ép lui một con dơi, lật người lăn thoăn thoắt, tránh sự tấn côngcủa con thứ ba. Sau đó cô quay người, tấn công lại, nhân cơ hội lùi đến bêncạnh Thạch Đầu.

Hai con dơi nhào đến, đụng phải màn chắn vô hình, bịngăn lại.

"Anh giăng kết giới rồi?", Chúc Tiểu Tiểuthở phào.

"Thế mạnh của Mẫn gia chúng tôi đấy, không có nótôi chắc chắn toi rồi." Thạch Đầu có chút trách cứ nhìn cô: "Bảo côđừng đến cô lại xông đến, muốn làm loạn thêm phải không?".

Chúc Tiểu Tiểu không để ý đến anh, cẩn thận quan sátđám dơi hút máu đang vây ngoài kết giới thèm thuồng nhìn vào. Tiểu Tiểu giậtthót mình: "Sao mà nhiều như vậy?".

"Không biết nữa, tôi giết ba con rồi, sau đó thìnhư chọc vào tổ ong vậy, chúng ùn ùn xuất hiện một đống, đạn cũng bắn hết rồi,tốc độ của tôi lại không nhanh bằng chúng. Không có cách gì, chỉ đành giăng kếtgiới tự bảo vệ."

“Anh bị thương rồi."

"Còn may, chỉ bị thương ở chân. Nhưng tôi khôngchạy nổi, chân còn trẹo nữa." Thạch Đầu nhìn nhìn chân mình, biết máu cúavết thương sẽ càng thu hút đám dơi khát máu này. Anh nhìn Chúc Tiểu Tiểu mộtcái: “Bây giờ làm thế nào? Cô có muốn đi cũng đi không nổi nữa rổi, chỉ có thểcùng tôi ở lại đây, cô không tới báo danh đúng giờ, đến cấp ba sơ đẳng nhấtcũng sẽ không đạt được".

"Nếu như tôi vứt lại đồng đội không lo, có cho tôibảng vàng tôi cũng sẽ coi thường chính mình."

"Cô...” Trong lòng Thạch Đầu có chút cảm độngnhưng vẫn tức giận: "Cô biết trong công ty có bao nhiêu lời đồn không? Nếunhư lần này cô không thi qua được, thì không biết sẽ biến thành những lời khónghe thế nào đây?".

Chúc Tiểu Tiểu mờ to mắt ra, nói: "Thạch Đầu, anhthật là người tốt, hóa ra anh là người 'đa sầu đa cảm' như thế”.

Thạch Đầu nổi giận: "Không biết dùng thành ngữthì đừng có nói bừa bãi".

"Vậy nên dùng câu nào?" Sự chú ý của TiểuTiểu lại quay về với vòng kết giới, gắng sức suy nghĩ, tìm cách công kích đámdơi hút máu.

"Dùng câu nào? Dùng..." Thạch Đầu tức đếnnghẹt thở: "Đa sầu đa cảm cái quái gì, tôi đúng là 'quản chuyện rỗihơi'".

"Trùng hợp thế, tôi cũng vậy." Chúc TiểuTiểu đứng lên: "Thạch Đầu, đạn bạc của tôi đều chưa dùng, súng cho anh,tôi dùng Tiểu Phấn Hồng. Tôi dìu anh cùng xông lên nhé, còn có một chút thờigian, có lẽ vẫn kịp. Anh giăng kết giới bảo vệ, tôi tấn công, chưa biết chừngcòn có thể có cơ hội".

"Đám quỷ hút máu này rất lợi hại, một khi kếtgiới yếu đi, bọn chúng sẽ có thể đột phá. Chân của tôi không đi nổi, như thếnày chỉ làm liên lụy đến cô."

"Còn có chúng tôi nữa." Một mũi đoản tiễnsắc nhọn trong chốc lát lao tới, đâm trúng một con dơi hút máu. Tiết Phi Hà vàĐại Hưởng cùng chạy đến.

"Bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, có lẽ còncó cơ hội,"

Chúc Tiểu Tiểu ra sức gật đầu, Thạch Đầu kéo cái chânbị thương bò dậy, nhận lấy súng đạn bạc của Chúc Tiểu Tiểu đưa đến, tức giậnmắng: "Ba tên khốn nạn các cậu, khốn nạn quá".

Mọi người cười hì hì, lớn tiếng nói: "Go, go, go,go...". Bốn người bày thế trận, cùng nhau tấn công ra ngoài.

Tên bạc, tiêu bạc, súng đạn bạc và Tiểu Phấn Hồng, bắtđầu đánh giết bọn dơi hút máu. Sức mạnh đoàn kết thật đáng kinh ngạc, Thạch Đầuđến từ Mẫn gia ở Thanh Hải, tuyệt kỹ của gia tộc này chính là ảo giác và kếtgiới. Việc học của Thạch Đầu tuy không phải là quá tinh sâu, nhưng ở đây phốihợp với sức tấn công của mọi người vẫn coi là đủ dùng.

Thạch Đầu giăng kết giới phòng thủ bảo vệ mọi người cảđoạn đường tấn công, chẳng mấy chốc xử lý được toàn bộ đám dơi hút máu.

Đại Hưởng dìu Thạch Đầu, Tiết phi Hà mở đường, ChúcTiểu Tiểu đệm phía sau, bốn người cùng nhau xuống dưới lầu.

"Những chỗ khác đều sạch sẽ rồi chứ?"

"Đều sạch sẽ rồi. Ác linh dễ dàng xử lý, chỉ quỷhút máu là hơi phiền phức. Tầng của tôi lại có rắn, mẹ nó chứ, ông đây sợ nhấtlà những thứ mềm mềm bò qua bò lại", Đại Hưởng oán trách.

Bốn người vừa đi đường vừa nói, cuối cùng đi đến chỗgò đất Cao Lôi đang đợi bọn họ kia.

Cao Lôi nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Các bạn muộn bảyphút rồi".

Mọi người im lặng không nói gì, một lát sau Thạch Đầulên tiếng: "Cao Lôi, thực ra chỉ có một mình tôi không hoàn thành, bangười bọn họ đều đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định. Điều nàytrong máy giám sát của các anh chắc chắn đều nghe thấy. Cho nên, có thể nào,coi như ba người bọn họ đã thông qua rồi không? Chỉ một mình tôi là không đủtiêu chuẩn, được không?".

Cao Lôi nhìn bốn người bọn họ: "Tôi có nóicác bạn không qua sao?".

Bốn người sững lại, lớn tiếng hỏi: “Chẳng phải vượtquá thời gian thì coi là thất bại sao?".

"Nếu như mọi người vì một cái chứng nhận phân cấpmà bỏ mặc không giải cứu đồng đội của mình, vậy mới thực sự là không đủ tiêuchuẩn. Tầng lầu của Thạch Đầu thả nhiều yêu quái hút máu như vậy, thực ra khicậu ấy đánh chết ba con, thì đã coi là thông qua bài sát hạch rồi. Những conkhác thả thêm ra, chính là muốn xem xem phản ứng của ba người các bạn. Mọingười đều hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian, hơn nữa còn không vì vinhdanh mà bỏ mặc đồng đội, cho nên mọi người đều coi là qua cửa."

Bốn người bọn Thạch Đầu đứng ngẩn ra, cuối cùng khôngkìm được vui mừng nhảy cẫng lên. Chúc Tiểu Tiểu nói: "Thật âm mưu, đây làchủ ý của ai?".

Cao Lôi ho một tiếng, nháy mắt với Chúc Tiểu Tiểu,Chúc Tiểu Tiểu sững lại, nhanh chóng sửa lời: "Suy nghĩ thật thấu đáo, quảnhiên là bài sát hạch vô cùng toàn diện, người định ra bài sát hạch này chắcchắn rất có trình độ, trí tuệ cũng sắp đuổi kịp Boss rồi".

Mọi người vừa nghe thấy, đều tỏ ra không thể chịu nổi,mỗi người cho cô một đấm. Chúc Tiểu Tiểu than đau "ai da, ai da", ômlấy đầu chạy vào rừng cây nhỏ bên cạnh. Mọi người hứng khởi, lại đuổi theo côđùa nghịch. Chạy được khoảng một đoạn, Chúc Tiểu Tiểu vấp phải một hòn đá nhỏ,ngã xuống đất. Tiết Phi Hà cười ha hả đưa tay đỡ cô dậy, hai người trong ánhtrăng lại cùng lúc nhìn thấy một thứ quái dị.

Thạch Đầu, Đại Hưởng thấy vậy cũng đi đến, bốn ngườichúi đầu nhìn cẩn thận rồi ngây ra. Lộ lên trên lớp bùn đất, sao mà giống nhưmũi chân của một người?

"Cái này là cái gì?", Chúc Tiểu Tiểu hỏi:"Bài kiểm tra thêm sao?".

Cao Lôi thấy thần sắc của bọn họ không bình thường,nhanh chân bước đến xem xét, sau đó anh vươn tay cào một phần bùn ra, mặt cũngbiến sắc. Anh nói vào trong máy liên lạc: "Chu Duệ, phiền anh báo cànhsát, chỗ chúng tôi phát hiện một thi thể".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.