Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37
Chương sau
- Mày... - Phương vỗ vai tôi. Tôi đưa đôi mắt vô hồn qua nhìn nó. - Là thật sao? - Nó thì thầm vào tai tôi. Tôi lắc đầu. - Thế sao lại... - E hèm! - Hắn hắng giọng, trừng mắt với nó như muốn nói: "Cấm hỏi nhiều!". Nó thấy thế cũng trừng mắt lại với hắn nhưnghắn lại quay qua cười với fan - Thôi nhé! Tôi đã thông báo trợlí mới rồi, mọi người mau về lớp học thôi. Trợ lí của tôicũng phải học nữa, các bạn đừng làm khó cô ấy nhé. Vào lớpđi Băng, cuối giờ về cùng anh. Tai tôi ù ù, tôi như người máy bước vào lớp chỉ nghe thấy câu: "Vào lớp đi Băng, cuốigiờ về cùng anh." Vừa vào lớp, đám bạn đã như ruồi bu quanhthức ăn, túm tụm ở bàn tôi, còn tôi vẫn như đang người ở trênmây. - Cẩu dâu! - Nó cùng Nhi đập bàn kéo tâm hồn tôi về với đất mẹ thân thương. - Cái này là sao? - Cùng với câu hỏilà cái ảnh chụp tôi với hắn trước cửa trong điện thoại củanó. Tôi như bị sét đánh, lên báo rồi sao? - Tao không biết. - Tôi rụt cổ trả lời. - Mày nói không? - Nó trừng mắt. - Hắn ở nhà tao mày biết rồi còn gì. - Ồ... - Cả lớp chiếu ánh mắt nghi ngờ lên tôi và nó. - Tiếp! Nhanh! - Nó ra lệnh. - Không hiểu sao... lúc hắn về... lại bị chụp lén. - Tôi ấp úng. - Ồ... – Lũ lớp tôi đồng thanh lần nữa. - Lượn hết! - Nó trừng mắt làm mấy bà tám lớp tôi chạy hết. - Mày được lắm! - Nó giơ tay tính bóp cổ tôi. - Bình tĩnh nào Phương. - Nhi vội ra tay cứu giúp tôi. - Về nhà mày chết chắc rồi! - Thấy nó tạm tha, tôi thở phàonhẹ nhõm nhưng câu cảnh cáo của nó làm tôi sợ, tự thấy tínhmạng mình ngàn cân treo sợi tóc. Tiết 4... Tôi đã như người mất hồn suốt 3 tiết học buổi sáng. Giờ Nhạc, thầy Tư bước vào lớp: - Thầy ơi áo mới! - Áo mới kìa! Thầy ơi khao đi! - Em chào thầy! Hôm nay thầy đẹp trai thế! Hế hế! Vẫn những tiếng ồn ào giống mỗi lần thầy Tiến hoặc thầy Tư bước vào. Lớp tôi nó bẩn bựa thế này đây. Cô giáo vào thì chẳngdám phá đâu, chỉ có 2 thầy vào là lớp ồn thôi. - Lớpồn quá! Ngồi xuống đi nào! - Thầy cười. Thầy vẫn còn rấttrẻ, hình như là 31 tuổi thì phải. Thầy vừa dạy vừa làm nhạc trong 1 studio. - Thầy nghe nói sắp tới bạn Thu An quay MV vớingười mẫu Thiên Phong nhỉ? Chúc mừng em nhé. - Thầy cười vớinhỏ. - Dạ em cảm ơn thầy. - Nhỏ Thu An cười, má hồng hồng. - Hôm nay không học nhé. Lớp mình sẽ chơi 1 trò chơi. - Thầy hôm nay rộng lượng đột xuất. - Yeah! Yêu thầy nhất! - Dê!!! - Thầy ơi! I love you! Lớp tôi như một lũ cuồng, ầm ĩ hết cả lên. - Thầy có 1 gói bim bim, bây giờ cả lớp sẽ hát rồi truyền nhau, khi câu cuối kết thúc, ai giữ bim bim sẽ phải lên hát trướclớp 1 bài. - Thầy cầm gói bim bim lắc lắc. Sau 1 hồi bàn cãi,lớp tôi quyết định hát Không cảm xúc của Hồ Quang Hiếu. Mấylũ vịt lớp tôi bắt đầu rú lên. Bao nhiêu lâu ta không gặp nhau, Bao nhiêu lâu ta không thấy nhau Khi yêu em con tim đậm sâu, Vậy mà người vội vàng quên mau Sao bên em anh luôn cố giấu, Làm lạnh lùng để rồi mất nhau Hai đôi ta quen được bao lâu, Vể tình yêu phai màu....... Kết thúc... cuôc tình này sẽ chấm hết...,chỉ còn lại mình anh thôi... với bao nhiêu tháng năm cuốn theo dần trôi Có lẽ.... chẳng còn gì ngoài nước mắt...,yêu nhau chi làm thêm đau cứ chia tay khiến ta bớt đau Thật quá khó để quên được em sao,cứ thấy nôn nao,nhớ đến cồn cào quên đi được em anh vui sao Vẫn nhớ vẫn nhớ hoài khi con tim anh mệt nhoài,tháng thàng ngày dài mong em trờ lại Nếu muốn ta phải chia ly Chấm hết làm gì,níu kéo được gì,ta nên lờ nhau thêm những phút Có lẽ sẽ giúp được cho 2 ta không chờ đợi,dứt khoát một lời,không ai phải buồn Thế quái nào khi câu hát kết thúc, gói bim bim bay thẳng đến vàđáp thẳng trên mặt bàn tôi. Tôi vẫn ngồi đờ đẫn ngắm gói bimbim. Trong đầu tôi chỉ có 1 câu: "Trợ lí mới của tôi" lặp đilặp lại cả ngàn lần. - Xin mời em Thiên Băng lên hát một bài! - Thầy hơi cao giọng nói. Tôi vẫn ngồi im như tượng chotới khi nó vỗ cái "bốp" vào đầu, hồn tôi mới về với xác. Tôi từ từ đứng dậy bước lên. - Hát đi! Hát đi! Hát đi! - Lũ lớp tôi hú ầm. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, quyết định hát bài Em của quá khứ. Đây là ca khúc của Huy Nam tôi yêu thích nhất. - Em mượn guita. - Tôi quay xuống nói với Hữu. Hữu đưa tôi câyguita, tôi lấy ghế ngồi trên bục giảng, bắt đầu đàn khúc dạo.Vì lớp đang yên lặng, chỉ có tiếng đàn nên tôi nghe rõ tiếngcủa Thu An "Hừ!" một cái. Tôi nhếch môi cười, bắt đầu cấttiếng hát tu luyện bao năm nay: Ngoài em anh có những ai, bên anh hiện tại ? Vì yêu anh nên em còn ở lại. Cuộc đời cho anh tiếng ca, yên vui mái nhà, nhưng đối với anh không bao giờ là tất cả. Cùng một khi ta đã từng hát cho anh nghe. Hát về nỗi lòng về tình yêu anh trao em... ô ồ ô. Đến nay chỉ còn lại mình em với tiếng hát trong tâm trí em này. Em đã mất anh sao? Anh sẽ không ở nơi này em biết phải đàn cho ai đây? Đâu đó nỗi buồn cung đàn rung đôi tay lau nước mắt rơi. Em đã đem lòng tin em trao một người con trai. Em đã yêu, em đã từng yêu anh rất nhiều. Nơi ấy suy nghĩ em còn thương anh, em cặm cụi tìm kiếm. Tìm những yêu thương đến từ trong khúc ca. Nay đi xa rồi, anh đã xa tôi. Thà em sống trong quá khứ nhưng em có anh. Khi câu hát cuối cùng kết thúc, tôi dừng đàn, đứng dậy cười với cả lớp. Rào. Rào. Tiếng vỗ tay của lớp làm tôi thấy vui, quên luôn cả điều nãy giờ đang suy nghĩ. - Hát hay lắm! - Làm ca sĩ đi Băng! - Hay! Hay! Lũ lớp tôi nói lớn, tôi quay qua nhìn thầy đang cười, hơi cúi rồi trả cây guita cho Hữu, đi về chỗ. - Cẩu của tao, tao tự hào về mày. - Nó xoa đầu tôi. Tôi liếc nó, không thèm chấp con nít ranh. - Bà hát tuyệt lắm! - Nhi giơ ngón cái lên với tôi. - Hì hì. Tôi mà lại! – Tôi cười nhe răng. Tùng. Tùng. Tùng. Ba hồi trống báo hiệu 1 buổi sáng học tập đã hết, tôi hí hứng quàng vai Phương lôi ra khỏi lớp. - Ê! Đợi tôi với! - Nhi chạy theo từ đằng sau. - He he. Suýt nữa thì bỏ rơi bé Đào! - Nó đứng lại đợi. - Chu choa! Nhi chân dài lắm á! Thôi tao với mày đi trước thì hơn. - Tôi cười cười trêu Nhi. - Bà!!! - Nhi chạy đến bên cạnh tôi, gào lên. - Dạ cụ! - Tôi ngoan ngoãn quay ra. - Cho chừa nè! Ha ha! - Sau câu nói, Nhi đưa tay kéo má tôi một cái. Nó với Nhi cười lớn để tôi ôm má phụng phịu. ============================================================================Giới thiệu nhân vật:Tên: Nguyễn Thanh PhươngBiệt danh: mèo mũi hề, mụ phù thủyTuổi: 16Ngày sinh: 11/3Cung hoàng đạo: Song NgưGia đình: chị của 2 em 1 gái một trai, có bố mẹ và một dàn anh họ hết sức đẹp trai + bựa.Tình trạng quan hệ: hoa đã có chủ. (chủ của nó là Ngô Anh Duy) Pé's Karthniel
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37
Chương sau