Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Trong suốt bữa tiệc hôm đó, Dương Chiêu luôn bất an.
Một bàn đồ ăn ngon mắt, người thân trò chuyện rôm rả, tiếng cười trẻ thơ giòn tan đều cách cô rất xa.
Những lo lắng suy tư, u phiền sầu muộn của họ chẳng tài nào đi vào lòng cô.
Nhưng cô không hề cô đơn.
Lúc cô nhìn người khác nở nụ cười, cô thầm nghĩ mình cũng có.
Cô cũng có chuyện chỉ cần vừa nghĩ tới là sẽ bật cười, cô cũng có một cái tên chỉ cần nhớ tới sẽ khẽ cong khóe môi.
Cô cũng có.
Vì vậy cô như tìm thấy một cách thức khác để trao đổi với họ, họ trò chuyện, cô cũng trò chuyện; họ cười, cô cũng cười. Nụ cười đó không phải làm cho có, cũng không hề dối gạt lương tâm.
Chỉ có điều quá trình giao tiếp của cô và họ dường như được ngăn cách bằng một lớp màng mỏng.
Mỏng manh, trong suốt loại bỏ âm thanh của đối phương.
Dương Chiêu muốn quay về nhà.
Tuổi tác ông nội đã cao không thức khuya được, chưa tới mười giờ ông phải trở về nghỉ ngơi
Ba Dương Chiêu chịu trách nhiệm đưa ông về.
Những người khác ở lại đây đón giao thừa.
Mẹ Dương Chiêu thừa dịp rảnh rỗi đến bên cô.
“Tiểu Chiêu, con ngồi một mình làm gì thế?”
Dương Chiêu cười với bà: “Không có gì, vừa nãy con ăn hơi no.”
Bà Dương hỏi: “Mẹ thấy con ăn không bao nhiêu mà, chút vậy đã no rồi à?”
Dương Chiêu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2291043/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.