Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Bạch Cát cầm súng bước tới trước mặt Lưu Vĩ.
Lưu Vĩ đoán mình tiêu rồi, đến lời cầu xin tha thứ gã cũng không thốt lên nổi. Gã nhìn họng súng đen thui, âm thanh cất lên chỉ toàn tiếng thở, run rẩy đến mức gã không biết mình đang nói gì.
Bạch Cát giơ súng lên, chỉa họng súng vào đầu Lưu Vĩ, Lưu Vĩ tè ra quần.
Sắc mặt Bạch Cát rất nặng nề, nhìn Lưu Vĩ thê thảm, tả tơi, nét mặt hắn như lo lắng, lại như trầm ngâm.
Mọi người trong phòng im lặng, bàn tay Trần Minh Sinh vẫn nắm chặt cạnh bàn, đôi mắt u ám nhìn thẳng phía trước.
Qua nửa phút, Bạch Cát buông khẩu súng xuống.
Lúc hắn hạ súng xuống, nét mặt rất ung dung, tuy nhiên đó cũng là một kiểu bệnh, sự ung dung có chút thần kinh.
Bạch Cát ném súng lên bàn.
“Suy xét kỹ…” Bạch Cát tiếp lời: “Việc này cũng không phải mày cố ý.”
Bạch Cát vừa nói vừa cười dịu dàng với Lưu Vĩ, những người khác đều run lên vì nụ cười đó, Lưu Vĩ cũng cố cười hùa theo, gã cười nhưng đôi môi run lên dữ dội.
“Mày đã theo tao nhiều năm.” Bạch Cát nói: “Không có công lao cũng có khổ lao.” Bạch Cát xoay người, chìa hai tay với những người đang ngồi trên bàn, nói: “Đại ca như tôi, đâu thể vì một lần vô tình thất bại mà lấy mạng người ta, có đúng không?”
Những người trên bàn không biết hắn đang tính toán gì, đều sợ bị văng miểng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2291032/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.