Chú Từ nói: “Tôi cúp máy trước, cậu phải tập trung tinh thần, đừng để xảy ra sai sót.”
Trước khi chú Từ ngắt máy, Trần Minh Sinh gọi chú lại: “Khoan đã chú.”
“Sao thế?”
Trần Minh Sinh ngồi trên giường, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa kính, màn đêm Côn Minh rất đẹp.
Anh không nói ngay, chú Từ cũng không vội vã, hai người quen biết đã lâu, tuy là không cùng thế hệ, nhưng qua thời gian đã âm thầm tạo nên một sự ăn ý nhất định.
Chú Từ biết Trần Minh Sinh đang suy tư.
Qua chừng nửa phút, Trần Minh Sinh mới lên tiếng: “Cháu cho chú một số điện thoại, chú phải điều tra ra người này.” Trần Minh Sinh châm một điếu thuốc, lại nói: “Cũng chẳng phải loại ghê gớm gì, mọi người phải cẩn thận điều tra, lấy vụ Lưu Vĩ dọa người đó, tốt nhất ép đổi chỗ ở.” Trần Minh Sinh ngừng lại, hơi nhíu chân mày: “Không, nhất định phải ép người này đổi chỗ ở, còn nữa, phải cắt cả số điện thoại đó đi.”
Chú Từ hỏi lại: “Cậu sợ thằng đó quay về?”
Trần Minh Sinh rút điếu thuốc, bình thản trả lời: “Bất kể nó sống hay chết, cũng phải chuẩn bị thật tốt.”
Chú Từ nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, cậu cứ yên tâm.”
Nửa tháng liền không có tin tức của Lưu Vĩ.
Vào lúc mọi người đều nghĩ gã đã chôn thân dưới lòng sông thì gã lại trở về.
Hôm đó, Bạch Cát gọi vài người đến nhà hàng dùng cơm.
Trần Minh Sinh đã chú ý, viền mắt Bạch Cát hiện lên một màu xanh đen kỳ lạ. Trên bàn ăn, hắn rất ít nói, sắc mặt âm u.
Trần Minh Sinh biết, lần này Bạch Cát tổn thất nghiêm trọng.
Quay về hai năm trước, đó cũng xem như thời kỳ Bạch Cát oai phong nhất, cũng không kém gì Hổ Ca trước đây. Hết tên này đến tên khác rớt đài, Bạch Cát xem như cũng gặp thời.
Nhưng bây giờ thời vận hắn không tốt, sau khi ngoi lên đứng đầu, mấy lần giao dịch lớn đều thất bại.
Lần nghiêm trọng nhất chính là lần chân Trần Minh Sinh xảy ra chuyện. Lần đó, suýt chút nữa Bạch Cát cũng chìm xuồng.
Lần này Lưu Vĩ lại làm hỏng chuyện, tâm trạng Bạch Cát không đoán cũng biết.
Mọi người trên bàn ăn đều cực kỳ cẩn thận, không dám nhiều lời.
Nói nhiều sai nhiều.
Ăn được nửa bữa, Ngô Kiến Sơn nhận một cuộc gọi, vừa bắt máy mặt lập tức đổi khác.
“Shit! Mẹ kiếp, mày trốn ở xó nào đó?”
Hắn ta mắng một câu mọi người đều đưa mắt nhìn qua. Trần Minh Sinh lặng lẽ lướt nhìn Bạch Cát, ánh mắt Bạch Cát xuyên qua gọng kính, nhìn chằm chằm Ngô Kiến Sơn.
Ngô Kiến Sơn thấp giọng nói nhanh vài câu, sau đó hắn ta ngẩng đầu báo với Bạch Cát: “Anh Bạch, Lưu… Lưu Vĩ đã quay về.”
Bạch Cát bỗng nở nụ cười, da mặt hắn cứng đờ, khi cười trông hệt như tượng sáp, cực kỳ đáng sợ.
Hắn nhỏ nhẹ nói với Ngô Kiến Sơn: “Nếu đã về, vậy cùng nhau ăn một bữa.”
Ngô Kiến Sơn không dám nhìn Bạch Cát nhiều, quay đầu nói với Lưu Vĩ vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Không khí bữa ăn bắt đầu căng thẳng, Bạch Cát nhìn hàng người ngồi im bên bàn, hắn giơ đũa lên khua khua: “Làm gì vậy, nào nào, ăn lẩu đi.”
Không bao lâu, Lưu Vĩ tới nơi.
Xem thời gian, có lẽ gã đã chờ trước cửa nhà hàng Thế Kỷ từ lâu rồi.
Lúc gã vào, Trần Minh Sinh suýt chút nữa không nhận ra gã.
Mới chỉ nửa tháng, Lưu Vĩ như biến thành người khác, lướt mắt nhìn qua đã nhận thấy Lưu Vĩ gầy đi ít nhất mười kg. Sắc mặt xanh đen, tướng mạo đều thay đổi, quai hàm khô đét, mắt lồi ra đầy tơ máu, nhìn giống hệt kẻ nghiện mắc bệnh nguy kịch.
Gã khom lưng, cẩn thật bước vào phòng, đi đến trước mặt Bạch Cát, gọi: “Anh… anh Bạch.”
Bạch Cát ngồi trên ghế, nghiêng người tới, vẫy vẫy tay với gã. Lưu Vĩ giống hệt một con chó bước tới trước vài bước.
“Anh Bạch, em…” Lúc gã đi đến cách Bạch Cát hai bước, Bạch Cát bỗng vơ lấy một chai bia trong thùng để bên cạnh, không nói một lời đập thẳng lên đầu Lưu Vĩ.
Chai bia vỡ nát, toàn thân Lưu Vĩ ướt đẫm bia. Gã bị đập hơi mơ màng, trọng tâm không vững, ngã ngồi xuống đất. Gã ngồi đúng vào những mảnh thủy tinh vỡ, tay và đùi đều chảy máu.
Nhưng Lưu Vĩ không để ý, sau khi gã ngã xuống đất lập tức đứng dậy, quỳ lết đến trước mặt Bạch Cát, sắc mặt điên dại.
“Anh Bạch… Anh Bạch! Không phải em, không phải em cố ý. Em không ngờ sẽ có cảnh sát, em không ngờ tới…”
Bạch Cát đứng dậy, bóp cằm Lưu Vĩ, giọng nói của hắn vẫn luôn nhẹ nhàng.
“Tao không cần biết mày có ngờ không.” Hắn nâng bàn tay khác huơ huơ trước mặt Lưu Vĩ.
“Tiền của tao đâu, hả?” Nhắc tới tiền, ánh mắt Bạch Cát càng hung tợn: “Tiền của tao đâu? Tiền đâu?”
Lưu Vĩ run cầm cập, chữ không ra chữ, câu không thành câu: “Anh… Anh Bạch, em… em thật không biết… em không biết có cảnh sát, em…”
Bạch Cát làm ngơ tư thế cầu xin của Lưu Vĩ, hắn đá mạnh vào vai gã mấy cú.
Lưu Vĩ bị đạp ngã trên đống thủy tinh vỡ, lưng bị cắt rách chằng chịt vết thương, máu đổ từng vệt từng vệt dài trên đất.
Lưu Vĩ hoảng loạn, gã quỳ xuống kéo chân Bạch Cát, run lẩy bẩy giải thích: “Anh Bạch… Anh Bạch, anh cho em thêm một cơ hội, cho em thêm…”
“Tao cho con đĩ mẹ mày…” Sắc mặt Lưu Vĩ trắng bệch, Bạch Cát vừa chửi vừa rút thêm một chai rượu, nện mạnh lên đầu Lưu Vĩ.
Đầu Lưu Vĩ đổ máu, gã mơ mơ màng màng, cũng bắt đầu điên cuồng.
“Em… Em không biết, mẹ nó, làm sao em biết được ở đó có cảnh sát chứ! Chó má!” Gã rống lên, một người đứng dậy khỏi bàn, bước tới canh cửa.
“Em không biết! Con mẹ nó chứ… em…” Lưu Vĩ mắng chửi loạn xạ, bỗng nhiên gã xuyên qua khe hở giữa hai người bắt gặp Trần Minh Sinh, trong nháy mắt Lưu Vĩ ngừng lại.
Sau đó, ánh mắt vốn đục ngầu của gã dần sáng rõ, gã nâng một tay lên, vì kích động mà cánh tay không ngừng run rẩy.
“Thằng đó… thằng đó… là nó…” Lưu Vĩ ôm chặt chân Bạch Cát: “Anh Bạch, là nó… là nó!”
Bạch Cát quay đầu nhìn sang, Trần Minh Sinh ngồi yên bên trái hắn.
Lưu Vĩ hồi tưởng lại chuyện hôm đó, giọng nói dần lớn hơn.
“Chắc chắn là nó báo với cảnh sát, chắc chắn là nó! Anh Bạch!” Lưu Vĩ rất kích động, đứng bật dậy, gã hung tợn trừng trừng nhìn Trần Minh Sinh chửi: “Là mày, không phải mày ngứa mắt tao sao, mày muốn ngáng chân tao… Mày, con mẹ mày chứ chơi sau lưng tao à… Chó má, đĩ mẹ mày… mày chơi tao…”
Sự căm thù làm khuôn mặt Lưu Vĩ trở nên hung tợn, trong mắt chỉ còn lại Trần Minh Sinh. Gã bỗng nhặt một mảnh thủy tinh vỡ lên, mảnh thủy tinh bén ngót khiến tay gã đẫm máu, nhưng gã không thèm quan tâm, gã thét lớn, xông tới chỗ Trần Minh Sinh.
“Mẹ kiếp, ai cho mày chạy tới chạy lui!”
Không chờ Lưu Vĩ bước tới trước thêm bước nữa, một người đàn ông ngồi gần gã nhất đứng bật dậy, đạp gã ngã sóng xoài.
Một đạp này không nhẹ, Lưu Vĩ ôm bụng quỳ trên đất.
Bạch Cát hất hất tay, người đàn ông kia lại ngồi xuống.
Lưu Vĩ sợ hãi lắp bắp: “Là thằng đó… Anh Bạch, là nó…”
Mọi người đều quay sang nhìn Trần Minh Sinh, mặt Trần Minh Sinh không có chút biểu cảm nào. Duy chỉ có Bạch Cát, hắn ngồi trước mặt Lưu Vĩ nên không thấy Trần Minh Sinh.
“Nó làm sao?” Bạch Cát hỏi.
Lưu Vĩ: “Em tới đó… Trước khi chuyển hàng, em có đến chỗ nó.”
Bạch Cát: “Đến chỗ nó làm gì?”
Lưu Vĩ tạm ngừng một lát rồi nói: “Thằng đó, nó cướp sòng mạt chược của em, em đến, em đến tìm nó để…”
Bạch Cát: “Sau đó thì…”
Lưu Vĩ: “Em uống rượu … Anh Bạch, thằng đó chuốc rượu em, chắc chắn trong lúc đầu em mơ màng nó dụ em khai ra!”
“Chắc chắn là thằng đó, anh Bạch… anh Bạch, anh cho em thêm một cơ hội nữa đi… anh Bạch… anh Bạch…”
Bạch Cát chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại, hắn không chớp mắt, tầm mắt chậm chạp dừng lại ở chỗ Trần Minh Sinh.
Giọng Trần Minh Sinh thật trầm thấp: “Nó nói bậy.”
Bạch Cát tiến lên trước vài bước, đến sau lưng Trần Minh Sinh, hắn hơi khom lưng, khẽ thì thầm bên tai Trần Minh Sinh: “Có phải là chú không.”
Trần Minh Sinh kiên quyết khẳng định: “Không phải em.”
Anh vừa dứt lời, bỗng cảm thấy cổ bị đẩy mạnh xuống, không kịp đề phòng nên bị Bạch Cát ấn mạnh lên bàn. Mặt anh đập mạnh lên đống gia vị trên bàn, sau khi xương gò má phải đau buốt, anh bắt đầu thấy ran rát.
Anh không dám chống cự, để Bạch Cát ấn đầu xuống.
Bạch Cát cúi đầu hỏi lại lần nữa: “Có phải chú không?”
Trần Minh Sinh hít sâu, ngữ điệu vững vàng: “Không phải. Hôm đó nó đến sòng mạt chược kiếm chuyện, tình trạng em bây giờ, nếu ra tay chắc chắn không được lợi gì. Em không muốn tìm phiền phức, cho nên đã gọi người đưa bia tới, muốn thằng đó uống say là hết chuyện.”
“Là nó chuốc rượu em!” Lưu Vĩ ở bên kia bàn thét lớn: “Anh Bạch, em không tới kiếm chuyện với nó, là nó chuốc rượu em!”
Giọng điệu Trần Minh Sinh vẫn trầm thấp: “Nó có tới kiếm chuyện với em không, có thể hỏi những người có mặt lúc đó.”
Lưu Vĩ đứng bật dậy, chửi ầm lên: “Ở đó đều là người của mày! Chắc chắn mày đã thông đồng với tụi nó rồi! Đồ chó má! Mẹ mày Giang Danh, mày dám chơi tao, tao làm thịt mày!”
Tay Bạch Cát bóp chặt cổ Trần Minh Sinh, ép chặt động mạch cổ của anh, mặt Trần Minh Sinh đỏ lên, hai mắt sung huyết.
Dần dần, Bạch Cát buông lỏng tay. Trần Minh Sinh dịu đi một chút, sau đó anh lập tức cảm thấy cái gì đó lạnh lẽo, cực kỳ cứng rắn đặt trên gáy anh.
Bạch Cát lấy súng, tay rất vững vàng.
“Giang Danh, tôi cho chú ba cơ hội giải thích.”
Trần Minh Sinh cắn chặt răng, đáp: “Anh Bạch, không phải em…”
Giọng Bạch Cát rất bình thản: “Lần thứ nhất.”
Trần Minh Sinh: “Anh Bạch, anh phải tin em… Em không có lý do đến tìm cảnh sát, dù em không ưa Lưu Vĩ, nhưng em không có khả năng thông đồng với cảnh sát!”
Bạch Cát: “Lần thứ hai.”
Ngón cái Bạch Cát khẽ gõ gõ trên súng, từng rung động nhỏ xuyên qua lớp da mỏng manh đi vào trung tâm thần kinh của Trần Minh Sinh. Anh cảm nhận được một luồng điện tê tê.
Khoảnh khắc căng thẳng khiến người ta dựng tóc gáy qua đi, Trần Minh Sinh dịu bớt một chút, sau đó anh vỗ bàn bật người dậy.
Bạch Cát lùi về sau một bước, vẫn dí súng vào anh.
“Mẹ mày, mày điên hả?” Trần Minh Sinh lớn tiếng: “Mày ngu thì ngu mình mày thôi, mày đã mù còn kéo người khác xuống nước! Tao chơi mày? Tao nói cho mày biết, tao mà muốn chơi mày thì giờ mộ mày đã xanh cỏ rồi!”
Lưu Vĩ vừa bắt được ngọn cỏ cứu mạng đương nhiên sẽ không buông ra. Gã đứng dậy, bia hòa lẫn máu bê bết trên người gã.
“Không phải mày thì là ai, là mày chơi sau lưng tao! Mẹ kiếp lần này tao thua trong tay mày!”
Trần Minh Sinh nheo mắt: “Chỉ mấy chai bia mà đã dụ mày khai ra địa điểm chuyển hàng, vậy đưa mày mấy chai rượu có phải mày sẽ dỡ luôn mộ tổ nhà mày không?”
“Tao chém chết con mẹ mày Giang Danh! Con đĩ mẹ mày chứ!”
Trần Minh Sinh đập mạnh bàn quát: “Mẹ mày, nếu định lực mày chỉ có bấy nhiêu, vậy lúc trước mày nhậu nhẹt, bài bạc, gái gú đã kể lại việc đó cả trăm lần rồi!”
“Ai nói?” Lưu Vĩ rống lớn: “Tao có thể nói với ai? Tao nhậu nhẹt, cờ bạc, gái gú có thể nói với…”
Khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong một giây ngắn ngủi.
Nhưng chỉ cần nửa giây… Lưu Vĩ tạm ngừng lại.
Sau đó gã lập tức quát lớn hơn: “Tao ăn chơi cờ bạc thì có thể nói với ai? Chỉ có mày! Chính là mày! Đồ chó má! Đĩ mẹ mày Giang Danh!”
Trần Minh Sinh vẫn luôn chờ giây phút gã tạm ngừng lại, anh đương nhiên quan sát kỹ, mà gã cũng vì nửa giây tạm dừng mà cơ thể căng cứng.
Anh mở miệng, tính tiếp tục mắng Lưu Vĩ, trước khoảnh khắc anh mở miệng, anh cảm giác được cây súng đang đặt sau đầu đã dời đi.
Vào lúc cây súng rời khỏi, trong phút chốc toàn thân anh tê dại, sau khi buông lỏng chút ít, anh cảm thấy vai mình cứng ngắc, lưng ướt đầm đìa.
Bạch Cát chậm rãi vòng qua bàn, thuận tay đặt khẩu súng lên mặt bàn, hắn bước tới trước mặt Lưu Vĩ chậm rãi hỏi: “Mày đã nói với ai?”
Lòng Lưu Vĩ hoảng hốt nên không còn lớn lối như vừa rồi: “Anh Bạch, em không nói… Em chỉ nói với thằng đó! Chắc chắn là nó, anh Bạch!”
Bạch Cát đột ngột xoay người bước nhanh đến bên bàn, nắm lấy tay cầm nồi lẩu trên bàn, hắn xoay người lại ụp cả nồi lẩu nóng hổi lên đầu Lưu Vĩ.
“A! A a a….!” Trong nháy mắt, Lưu Vĩ thét lên thảm thiết.
Bạch Cát ấn nồi lẩu nóng cháy da lên da Lưu Vĩ, hét lớn: “Mẹ kiếp, tao hỏi mày, mày đã kể với ai!”
Một mùi khét bốc lên từ người Lưu Vĩ, chỗ da Lưu Vĩ chạm vào nồi gần như bị nướng chín.
Lưu Vĩ sụp đổ.
“Là một ả đàn bà! Em chỉ từng nói với một ả đàn bà thôi! A a a …!”
Bạch Cát: “Con đàn bà nào?”
“Đứa con gái ở tiệm uốn tóc! Anh Bạch, a a a! Nó chỉ là một con điếm thôi, chắc chắn là Giang Danh, chắc chắn là…” Lưu Vĩ cố sức kéo Trần Minh Sinh xuống nước.
Bạch Cát vung tay, ném nồi lẩu sang một bên.
Nồi lẩu lăn hai vòng, văng vào trong góc.
Lưu Vĩ không còn ra hình người.
Bạch Cát giẫm mạnh lên tay gã, Lưu Vĩ rên rĩ, gã không còn đủ sức kêu đau.
“Là tiệm uốn tóc nào?”
Lưu Vĩ run cầm cập: “Tiệm uốn tóc Mị… Mị Tâm.”
“Ở đâu?”
Lưu Vĩ đọc địa chỉ, có người lập tức đứng dậy khỏi bàn bước ra ngoài.
Căn phòng lặng ngắt, một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ tiếng.
Súng đặt trên bàn, không biết vô tình hay cố ý họng súng vẫn hướng về Trần Minh Sinh.
Bạch Cát xoa xoa tay, bước đến ngồi xuống sô pha, hắn châm một điếu thuốc, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nửa tiếng sau, người kia quay lại.
Gã vào phòng, trước tiên nhìn lướt qua Lưu Vĩ. Lưu Vĩ nhìn nét mặt gã, dường như cũng đoán ra gì đó, khuôn mặt vốn máu thịt bầy nhầy càng thêm đáng sợ.
“Trốn rồi.” Người kia bước tới trước sô pha, báo cáo với Bạch Cát: “Không gọi vào số điện thoại đó được, nghe người ta nói đã trốn vào nửa tháng trước.”
Lưu Vĩ bỗng điên cuồng gào thét: “Con đĩ! Mẹ mày, con đĩ thối tha! Chó má nhà mày! Con đĩ mẹ mày!!!!”
Trong tiếng gào thét, Bạch Cát chậm rãi phà hơi thuốc cuối cùng ra. Hắn quay lại bàn ăn, cầm cây súng chỉa vào Trần Minh Sinh lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]