Giản Yên sững người, cảm giác khó tin bỗng chốc ập đến rồi rất nhanh liền biến mất.
Cũng dễ hiểu thôi vì mấy ngày trước Sở Vận Hoa đã tỏ tình với cô. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không xuất hiện hai từ “về nhà’ kia.
Về nhà đồng nghĩa với việc sẽ lần nữa đối diện với cha mẹ, gia đình anh. Sở Vận Hoa đang cố chứng mình cho cô biết, ngày đó việc anh “câu xỉn” cô hoàn toàn không phải là tình cờ.
“Mọi người đều muốn mời em về, ủy quyền cho tôi tới đón em!”
Sở Vận Hoa vốn không muốn điều này làm cô thấy áp lực. Nhưng nghĩ lại thấy mình mời như vậy chưa thể hiện rõ thành ý, liền dứt khoát nói thẳng ra luôn.
Giản Yên lặng người hồi lâu, cuối cùng cô lựa chọn đồng ý.
Lý do duy nhất chỉ vì ông nội của Sở Vận Hoa thôi. Mặc kệ lý do người khỏe lại có phải vì cô hay không? Nhưng nếu như cô không đến, mọi cố gắng ngày hôm đó sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Yên vị trên xe rồi, Giản Yên nói Sở Vận Hoa
chở cô đi mua một chút đồ. Nhà họ Sở tuy chẳng thiếu gì nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới thăm nhà, cô vẫn cần phải trọn vẹn lễ nghĩa.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Sở Vận Hoa cũng thẳng thắn chia sẻ với cô sở thích của mọi người trong nhà. Tới lúc tính tiền, anh cũng không ngu ngốc ngỏ ý muốn thanh toán thay cô. Nếu làm như vậy, mọi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-don-phuong/3485161/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.