Đoạn đường về nhà hôm nay phi thường vắng lặng. Song, những tán lá cuối xuân vẫn còn tươi mới và ngọt ngào lắm. Nhưng tâm trạng ảm đạm, sớm chiều như một của ai đó dường như sẽ chẳng thể nào vì chút ngọt ngào mà tươi lên. 
Tần Lam đút hai tay vào túi áo khoác mình. Bên vai vẫn còn mang giỏ xách đựng vài quyển sách dày cộm. 
Bên vỉa hè vẫn còn những xe đồ ăn vặt, nồng lên một mùi hoa hồi quen thuộc. 
Chợt, tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của thiếu nữ độ mười bảy. 
"Tần Lam!" 
Giọng nói thiếu niên có phần quen thuộc nhẹ nhàng trượt vào bên tai nàng. 
Tần Lam ngừng bước rồi xoay người. 
Nhiếp Viễn mang ba lô trên vai, xộc xệch chạy đến. Nhìn cái dáng vẻ có chút mệt mỏi cùng với trái bóng nâu trên tay thì nàng liền biết cậu ta vừa từ sân bóng rổ về. 
"Sao lại đi một mình rồi?" Nhiếp Viến nén thở dốc, ngó nghiêng tìm ai đó. "Cẩn Ngôn không đi cùng cậu à?" 
Nàng nhẹ đầu rồi nói: "Không. Mình đi học ngoài giờ mà thôi." 
"À." Cậu ta cười cười. Vừa hay nhìn thấy xe đồ ăn vặt bên đường cho nên ngại ngùng ngỏ ý: "Cậu đói không?" 
Đương nhiên, nàng sẽ không chần chừ đáp: "Tớ không đói." 
Thực ra đồ ăn có thể chuộc lòng được mỹ nhân. Song, lại chẳng thể đổi được sự chú ý của tiên nữ. 
Nhiếp Viễn nghĩ thế. 
Nàng là tiên nữ chăng? 
"Mình thì đói quá. Có duyên gặp nhau thế này thì cậu ăn cùng mình được không?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/2896131/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.