Khuôn viên biệt thư yên ắng đến não nề.
Ngô Cẩn Ngôn xuống xe, mang hết những phẫn uất về ông ngoại dồn nén hết vào bên trong.
Cô bước từng bước chậm chạp đi vào nhà, trong đầu văng vẳng tiếng khẳng định sẽ trở lại của ông ngoại. Cô không dám tưởng tượng được rằng, lúc ấy nỗi đau của Tần Lam sẽ lớn như thế nào.
Liệu có xé nát cả trái tim của nàng?
Hay lại yên ắng, chậm chạp siết lấy nàng trong từng đoạn tủy xương?
"Tần Lam...cô có chuyện..."
Cẩn Ngôn đột nhiên nghe thấy âm thanh sụt sùi của mẹ vang lên từ phòng khách.
Giây phút đó, tôi hoàn toàn mất đi lý trí, tôi chỉ muốn can ngăn...
Cô lao như một con thú đữ.
Thời khắc sự thật sắp được phơi bày, cô đã ngăn chặn chúng.
"Mẹ!" Cẩn Ngôn thở dốc, yếu ớt gào lên vô vọng.
Lâm Phương cùng hai người còn lại kinh ngạc nhìn cô.
Ngô Cẩn Ngôn mệt mỏi, lắc nhẹ đầu. Ý là đừng nói ra.
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam nhất thời không hiểu được gì cả. Nàng chị âm thầm nhận thức được rằng chuyện này rất lớn.
Nhưng tại sao.
Ngô Cẩn Ngôn hung hăng nắm lấy cổ tay nàng, lôi đi không thương tiếc: "Đi chỗ khác đi. Tốt nhất tránh xa mẹ của tôi ra."
Tránh xa Lâm Phương?
Nàng lại không hiểu được chính xác đó nghĩa là gì.
Chẳng lẽ cô lại không cam lòng đến mức không muốn người nhà của mình tiếp xúc với nàng?
###
Sân thượng lộng gió tháng ba.
Ngô Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/2896130/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.