Tôi Hứa Sẽ Bảo Vệ Chị
Ngô Cẩn Ngôn tựa cả thân thể vào cánh cửa phòng, từ từ kéo lê rồi ngồi sụp xuống.
Cô phải trốn, cô muốn một mình.
"Cẩn Ngôn, mẹ đây." Bên ngoài, Lâm Phương kiên nhẫn gõ cửa.
Cô vô thức ôm lấy đầu mình, cắn chặt môi.
"Mẹ để con yên."
Một lúc sau, khi bên ngoài không còn động tĩnh nữa, Cẩn Ngôn mới thực sự buông xuôi, nằm xuống sàn nhà.
Cô gác tay lên trán, nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Ngô Cẩn Ngôn thở hắt một hơi. Đứng dậy, hung hăng mở toang ra, rồi gào lên: "Con đã nói mẹ..."
Chợt, cô sững người. Bởi vì thân ảnh trước cửa không phải là mẹ cô mà là Tần Lam. Tim như chậm đi một nhịp: "Chị...?!"
"Chị xem vết thương của em." Nàng nhỏ giọng nói một hơi.
Vì em đã làm tổn thương một người rất tuyệt vời...
Ngô Cẩn Ngôn buông tay từ trên nắm cửa xuống. "Chị không cần lo."
Vừa dứt câu, đột nhiên có một lực nhẹ đẩy cô lùi về phía sau, cửa phòng đóng lại.
Tần Lam bặm nhẹ môi mình, cứng rắn không cho cô từ chối: "Để chị bôi thuốc. Em đừng như thế mà..."
Chính là đừng cứ lúc xa lúc gần ấy.
###
Giằng co một lúc thì Ngô Cẩn Ngôn cũng ngoan ngoãn để Tần Lam xử lý vết bầm trên mặt mình. Chẳng trách Đàm Trác ai cũng sợ, lực đạo của cô ấy không phải dạng vừa, càng không phải dạng thấy yếu mà nương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/2896126/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.