Cẩn Ngôn, Kì Lạ
"Các người lấy tư cách gì để đòi hỏi sự tha thứ của chị ấy?"
Đàm Trác kinh ngạc đến mức hai mắt tròn xoe.
"Đến cuối cùng...các người vốn chỉ có thể lợi dụng sự tốt bụng của chị ấy mà làm càng..." Ngô Cẩn Ngôn từ từ buông tay, đứng dậy, giọng nói nhỏ dần.
Cô không hay biết rằng, phía sau người kia đứng dậy đã sẵn sàng đáp trả lại cô.
"Vậy thì em lấy tư cách gì để bất bình giúp cậu ấy?"
Tựa hồ cảm nhận đau nhói bên má phải mình, Cẩn Ngôn cắn chặt môi.
"Ngày đó, Tần Lam một mình dưới mưa ngay cổng trường chỉ để đợi em..." Đàm Trác siết chặt tay, hướng Ngô Cẩn Ngôn không tiếc thương mà đánh tới.
"Em có rõ được rằng cậu ấy đã bao nhiêu lần vì em mà chịu uất ức hay không?"
"Ngô Cẩn Ngôn. Chó chê mèo lắm lông hay sao? Em vốn dĩ không có quyền đứng ở đây trách cứ chị. Đàm Trác chị mặc dù không phải loại người ngoan ngoãn gì nhưng ít nhất, chị không tuyệt tình như em."
Bị đánh tới liên tục, Ngô Cẩn Ngôn bần thần chết trân.
Đàm Trác nói không sai, quả thật không sai.
"Tần Lam để tâm đến em, cực kì để tâm đến em." Đàm Trác xốc cổ áo của Ngô Cẩn Ngôn lên, mặt kệ khoé môi cô chảy máu, vẫn cứ vung tay. "Nhưng em tặng lại cậu ấy chỉ là những nổi thất vọng tràn trề. Để rồi, em quay lại tỏ ra bản thân rất quan tâm đến cậu ấy."
Nhiều ngày trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc-cua-chung-ta/2896125/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.