Editor: Chow
Cái giọng điệu chất vấn này.
Căn bản chỉ là một hộp diêm, hắn lại phản ứng lớn như vậy.
Thời điểm Chu Tầm giặt quần áo đã không ít lần phát hiện trong túi của hắn có mấy tấm danh thiếp, trên cổ tay áo còn thoang thoảng hương nước hoa xa lạ.
Nhưng từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghi ngờ hắn.
Bởi anh tin tưởng Tần Vũ Thăng. Cơ mà hình như hắn không hề tin tưởng anh.
Chu Tầm khom lưng nhặt hộp diêm lên, đáp: "Của nhà ăn."
Anh không muốn đối phương nghĩ nhiều, bèn giấu chuyện đi xem bói.
- "Mấy hôm trước tăng ca em xuống nhà ăn, thấy hộp diêm này đẹp liền cầm về."
Tần Vũ Thăng nhíu mày: "Khi không làm cái chuyện này. Em cũng không hút thuốc, lấy làm gì?"
Biểu tình của Chu Tầm hoãn lại, cười nói: "Thuận tay mà thôi. Hơn nữa, em nghĩ sẽ có lúc anh dùng đến."
- "Dùng cái loại hàng này?" Tần Vũ Thăng cười nhạo -"Thôi quên đi."
Chu Tầm biết rõ, Tần Vũ Thăng vốn khinh thường mấy cái loại đồ này.
Anh nắm chặt hộp diêm trong lòng bàn tay: "Em đi trước, kẻo không tới kịp nhà ga."
Tần Vũ Thăng lại lần nữa gọi anh lại: "Tối nay nhớ phải đến."
- "Em nhớ..."
- "Rất cần thiết." Tần Vũ Thăng ngắt lời anh -"Anh đã nói với họ là em sẽ đến."
Chu Tầm im lặng vài giây, đáp: "Được."
Anh đóng cửa, rời đi.
Tần Vũ Thăng vẫn luôn như thế, tự tôn, bá đạo.
Ý kiến, suy nghĩ của anh, hắn chưa bao giờ coi trọng. Chỉ cần là quyết định của hắn, anh nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-mon-thu-trung-sinh-lam-tra-cong/1181220/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.