Edit: Chow
- "Chà, tôi có thể thấy hôn nhân của cậu không hạnh phúc." Cô bói toán nhìn thanh niên đứng trước mặt, nói.
Thanh niên rất cao, vẻ ngoài tuấn tú, khoác trên người một chiếc áo gió. Nhưng do ít tập luyện thể thao nên dáng người có vẻ gầy yếu, còn đeo một chiếc kính trên sống mũi.
- "Trong gia đình, cậu không được tôn trọng. Trong sự nghiệp, cậu có nhiều lần phải chịu nhục. Thật sự cậu đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Nếu muốn thay đổi, chỉ còn cách nhổ cỏ tận gốc..."
Chu Tầm: "Ý cô là tôi nên giết người?"
- "Ô không không không!" Cô ta luống cuống "Ý tôi là cậu nên buông bỏ tất cả. Cậu còn trẻ như vậy, bây giờ vẫn chưa muộn."
Chu Tầm: "Tôi đã gần 30."
Cô bói toán: "30 là còn trẻ nha."
Chu Tầm thở dài.
Anh đã chán đến mức nào mới có thể chạy tới quán bói toán ven đường xem bói như này chứ.
Chỗ này thô sơ trần trụi, chỉ có đúng một quả cầu thủy tinh. Bản thân cô bói toán ăn mặc cũng rất khả nghi. Hơn nữa những lời đối phương vừa nói hoàn toàn không chính xác.
Chu Tầm trả tiền rồi đứng dậy: "Cảm ơn."
Cô bói toán thấy anh chuẩn bị đi, vội gọi lại: "Từ từ!"
Cô mày mò trong túi nửa ngày mới lôi được một hộp diêm ra, đưa cho Chu Tầm: "Tặng cho cậu."
Đó là một hộp diêm được đóng gói tinh xảo đẹp mắt, trên bề mặt hộp có in dòng chữ màu đen.
Nhưng dù có đóng gói đẹp như nào đi chăng nữa, que diêm vẫn chỉ là que diêm. Chu Tầm không hút thuốc lá nên cũng chẳng cần.
Cô bói toán cười: "Cậu là vị khách đầu tiên của tôi. Hộp diêm này chính là quà. Mỗi lúc tâm trạng không tốt, cứ thắp sáng nó, chắc chắn sẽ có ích."
Đây là cô bé bán diêm sao?
Chu Tầm cất hộp diêm đi, rời khỏi quán bói toán.
Hiện tại đã là tháng 12, nhiệt độ ngày càng thấp. Trực tiếp đón một cơn gió buốt thổi tới, Chu Tầm vội rụt cổ, kéo cao cổ áo khoác lên.
Người phụ nữ ban nãy bói sai đủ thứ.
Bởi vì căn bản anh chưa kết hôn, công việc cũng thuận buồm xuôi gió.
Quan trọng hơn cả, giờ anh với người yêu đang hạnh phúc bên nhau.
Ngày nào cũng có thể ngắm nhìn khuôn mặt đối phương khi chìm vào giấc ngủ, sáng thức dậy người đầu tiên thấy cũng là đối phương. Thế sao mà lại không hạnh phúc được?
Chu Tầm xem giờ. Vừa nãy anh nhân lúc nghỉ trưa đi ra ngoài, hiện tại cũng sắp hết thời gian nghỉ rồi, anh cần phải nhanh chóng trở lại công ty.
Công ty mà anh đang làm là công ty anh cùng Tần Vũ Thăng đã gây dựng nên từ hai bàn tay trắng. Tần Vũ Thăng phụ trách việc đi tìm nhà đầu tư, anh làm những việc hỗ trợ khác.
Qua năm năm, quy mô công ty lớn dần, từ mười mấy người tăng lên tới cả trăm người. Thậm chí đã có mấy chi nhánh nhỏ riêng.
Tần Vũ Thăng cũng đang cầm chức Chủ tịch.
Đáng ra Chu Tầm nên tiếp nhận chức Tổng giám đốc, nhưng lại vì một câu nói của Tần Vũ Thăng mà làm thư ký.
Chu Tầm lại không cảm thấy bất mãn.
Anh ngây người nghĩ. Bản thân anh cũng không có tham vọng gì trong sự nghiệp, điều quan trọng nhất đối với anh chính là Tần Vũ Thăng cảm thấy được thoải mái.
- "Thật tiện." Một giọng nói nữ truyền tới "Biết rõ người ta không thích mình lại còn muốn ở bên nhau. Dâng hết tim gan để hầu hạ người ta như hầu hạ vua hầu hạ chúa. Còn bản thân thì sao?"
- "Không biết vì sao, tao nhìn chỉ thấy tức!" . truyện đam mỹ
- "Chậc, đừng gì nữa! Trên danh nghĩa là một cặp, thực tế chính là ô sin! Còn muốn mua nguyên liệu nấu cơm, còn muốn đi làm kiếm tiền, lúc lên giường cũng muốn nhẫn nhịn..."
- "Suỵt! Nói nhỏ một chút, đang ở ngoài đường."
Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Chu Tầm vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện này. Anh quay sang nhìn.
Hai cô gái kia thấy vậy thì ngại ngùng cười cười, huých huých lẫn nhau, lùi dần ra xa.
- "Má! Mày đề cử truyện đam mỹ cho tao làm gì! Để tao tức đến mức..."
- "Haha, tao không thể để một mình mình chịu nhục được."
Hai cô nàng nói rồi cùng phì cười.
Thì ra chỉ là đang nói về truyện tiểu thuyết. Chu Tầm dời tầm mắt đi.
Chắc là do mấy lời vừa rồi của cô bói toán khiến anh bị ảnh hưởng.
Làm sao mà có khả năng người ta đang nói mình chứ?
Anh với hai cô gái kia không quen không biết. Với lại, chuyện anh và Tần Vũ Phi yêu nhau vẫn còn là bí mật. Ngay cả nhân viên trong công ty cũng chỉ cho rằng mối quan hệ giữa hai người là cấp trên cấp dưới.
Mà anh cũng không giống như người mà hai cô gái kia nói tới.
Anh yêu Tần Vũ Thăng, cho nên anh cam tâm tình nguyện làm tất cả vì Tần Vũ Thăng. Tương tự, Tần Vũ Thăng cũng yêu anh.
Không thì sao bọn họ có thể ở bên nhau từ hồi học cấp ba tới giờ? Áng chừng cũng phải mười năm rồi.
Mười năm.
Nếu có khả năng sống đến 80 tuổi thì anh và Vũ Thăng đã dùng một phần tám thời gian trong đời để tương trợ lẫn nhau. Vậy mà không phải "yêu" sao?
Về đến công ty.
Dọc đường đi có một người lên tiếng chào "Anh Chu!"
Chu Tầm gật gật đầu coi như đáp lại. Trừ trường hợp cần thiết, không thì rất ít khi anh chủ động mở miệng nói chuyện.
Bây giờ anh là trưởng ban thư ký, còn đang hướng dẫn cho hai nhân viên mới.
Mới vừa về chỗ ngồi, một người mới đã chạy tới: "Anh, anh Chu, có chuyện rồi..."
Do dự nói tiếp: "Vừa nãy em đi đưa tư liệu cho Tần tổng, hình như anh ấy đang tức giận, mắng Lan Lan đến mức cô ấy khóc luôn. Anh, anh có muốn đi xem thử xem rốt cuộc là có chuyện gì không?"
Lan Lan là tên của một nhân viên mới khác, mới tốt nghiệp không lâu.
Sếp tức giận, đây vốn không phải chuyện thư ký nên quan tâm. Nhưng dù sao kia cũng chính là người mình hướng dẫn. Chu Tầm lo có khả năng là người mới đã mắc sai lầm ở đâu, bèn gật đầu đáp: "Anh biết rồi, em đi đi."
Văn phòng của chủ tịch không cách khu vực của thư ký quá xa.
Chu Tầm gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm kìm nén của một người đàn ông.
- "Vào đi."
Chu Tầm đưa tay đẩy kính mắt.
Xem ra Tần Vũ Thăng thật sự tức giận.
Anh đẩy cửa bước vào. Lan Lan đứng giữa phòng, cúi gằm đầu, bả vai run rẩy.
Phía đối diện là bàn làm việc của chủ tịch cùng với một thân hình cao lớn ngồi trên ghế.
Nam nhân mặc tây trang đắt tiền, mái tóc chải ngược ra sau để lộ ngũ quan lập thể. Dung nhan anh tuấn, mặt mày thâm thúy. Lúc này vì tức giận mà nhíu chặt lông mày, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Chu Tầm pha một ly cà phê mang tới đặt lên bàn.
Tần Vũ Thăng còn chẳng thèm nhìn, ném tập tài liệu về phía anh: "Xem đi."
Đã tốt nghiệp nhiều năm, tính tình Tần Vũ Thăng đỡ hơn khi trước rất nhiều. Nếu là hắn của trước kia, có lẽ đã bùng nổ từ lâu.
Chu Tầm nhận lấy, mở ra xem thì thấy là một bản hợp đồng.
Đây là một chuyện lớn. Toàn công ty bận rộn mấy ngày nay để đúc ra một bản hoàn thiện nhất.
Tóm lại là có vấn đề gì?
Chu Tầm vừa nghĩ vừa đọc, nhanh chóng tìm ra điểm sai.
Mức giá bị sai.
Bản hợp đồng này anh và Lan Lan đã kiểm tra qua, cũng đã xác nhận. Không thể nào có lỗi được.
Lan Lan lau nước mắt: "Em xin lỗi. Em là thư ký đi cùng Tần tổng lần này. Do, do quá vội vàng nên không cẩn thận lấy nhầm bản cũ."
Hiện giờ hợp đồng đã được đóng dấu pháp lý. Nếu làm lại lần nữa sẽ phải qua mấy quá trình rườm rà, chắc chắn đơn hàng sẽ bị hoãn chậm lại.
Nếu chuyện này chỉ nằm trong phạm vi công ty của bọn họ, không phải là không thể giải quyết. Nhưng còn có công ty đối tác, chưa chắc họ sẽ phối hợp.
Chưa nói đến việc mức giá được ký kết trong bản hợp đồng này lại có lợi cho bên đó.
Tần Vũ Thăng không mở miệng nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ người hắn. Dường như cảm thấy Lan Lan cứ sụt sịt nức nở thật phiền phức, hắn thiếu kiễn nhẫn trừng mắt.
Lan Lan rùng mình, lập tức không phát ra âm thanh nào nữa.
Chu Tầm nhét hợp đồng vào túi: "Là trách nhiệm của em. Em sẽ liên lạc với công ty bên kia xin lỗi rồi..."
- "Không cần." Tần Vũ Thăng lạnh lùng đánh gãy lời anh -"Bảo Tiểu Lưu vào đây."
Tiểu Lưu là phó thư ký, mới gia nhập công ty năm ngoái. Trên danh nghĩa, Chu Tầm là cấp trên của gã, nhưng thực tế gã lại có ý cạnh tranh rất lớn với anh.
Chu Tầm đã sớm nhận ra điều này. Nhưng sự thật, năng lực làm việc của đối phương rất tốt nên anh vẫn luôn có thái độ nhượng bộ.
Bình thường thì không nói, song lúc này rõ ràng người phạm sai lầm là người do anh chỉ dạy. Tần Vũ Thăng lại yêu cầu kêu Tiểu Lưu vào... Vì hắn không tin tưởng anh sao?
Thấy Chu Tầm mãi không chịu đi, Tần Vũ Thăng giương mắt, nhíu mày: "Làm sao vậy? Còn chưa đi?"
Chu Tầm hơi mở miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra suy nghĩ của bản thân, bèn đáp: "Em đi ngay."
Nói rồi liền ra ngoài.
Lan Lan cũng ra theo, liên tục nâng tay lau nước mắt, nói năng lộn xộn: "Thật sự xin lỗi... Anh Chu, em xin lỗi."
Chu Tầm thở dài, đưa cô một tờ giấy: "Lần sau nhớ cẩn thận."
Lan Lan: "Được ạ. Vậy giờ nên làm gì đây anh?"
Theo những gì Chu Tầm tính toán, đây là do bên công ty mình sai trước, nhất định phải tới bên đó xin lỗi. Đến khi đó dù có là mời bữa cơm hay là gì đi chăng nữa, đối tác cũng sẽ phải tiến hành lại quy trình.
Nhưng dù có nhanh đến mức nào, đợi sự chấp hành của phía dưới vẫn cần không ít thời gian. Tới lúc đó sẽ không tránh khỏi bị thúc giục.
Thời gian thì ít, chuyện thì khẩn trương, một sai lầm nhỏ cũng sẽ gây ra kết cục lớn.
Chu Tầm: "Em đi gọi Tiểu Lưu đi."
Lan Lan gật đầu.
Lát sau thấy Tiểu Lưu đi đến, Chu Tầm đang định nói vấn đề với gã, tiện đưa ra luôn ý kiến của mình. Ngờ đâu gã trực tiếp ngó lơ anh, đi thẳng vào phòng chủ tịch.
Lan Lan quay lại với vẻ mặt ủ rũ: "Em kể với anh ta chuyện hợp đồng, cũng bảo là Tần tổng cho gọi. Kết quả anh ta chẳng thèm đáp, đi thẳng luôn. Có phải do em truyền đạt chưa đủ tốt không?"
Cô gái nhỏ nơm nớp lo sợ.
Chu Tầm lắc đầu: "Không liên quan tới em đâu, tiếp tục làm việc đi."
Tiểu Lưu này càng ngày càng không thèm che giấu thái độ của mình. Hồi gã mới vào làm còn đỡ, nhưng bây giờ chắc đã nhìn ra Tần Vũ Thăng coi trọng mình hơn anh, gã mới trở nên không biết kiêng nể là gì như vậy.
Lan Lan oán giận: "Sao anh ta có thể như thế? Anh Chu, anh theo Tần tổng đã lâu, còn anh ta chỉ vừa mới tới mà thôi. Sao lại có loại thái độ đó với anh!"
Chu Tầm còn chưa kịp trả lời đã có một giọng nói xen ngang: "Năng lực không đủ. Thế mà còn phải hỏi."
Hai người đồng thời quay lại nhìn, chính là người đến từ một công ty con của bọn họ, mấy ngày nay tới tổng công ty học tập. Chắc giờ đang tới chỗ thư ký lấy văn kiện.
Người kia cười cười: "Chu Tầm, quả nhiên là cậu. Đã bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi, vẫn cứ bám theo mông anh Tần như hồi cấp ba."
Lan Lan nhút nhát sợ sệt: "Anh, anh ta là ai? Sao lại nói vậy?"
Chu Tầm nhận ra người này.
Vốn cũng chỉ thấy có chút quen quen, nhưng ngay sau khi đối phương mở mồm nói chuyện, anh lập tức nhớ ra gã là ai.
Thời học cấp ba, người này coi như là "con ngựa" của Tần Vũ Phi, luôn đi theo hắn.
Nhưng dù có cố như nào, anh vẫn không thể nhớ tên của gã là gì.
- "Nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ cậu không nhỡ rõ tôi? Ba năm cấp ba làm bạn học, thế cũng quá tổn thương rồi đấy."
"Ngựa con" cầm lấy tập tài liệu, cà lơ phất phơ bước đến gần.
Chẳng trách đã ra xã hội nhiều năm như vậy, sự kỳ thị của đối phương hồi còn là học sinh vẫn chưa hết hoàn toàn.
Gã như kiểu niềm nở lắm, nhiệt tình vỗ bả vai Chu Tầm: "Đã lâu không gặp rồi, thôi cứ thoải mái chút đi. Gọi anh Tần cùng đi làm một bữa, tôi mời."
Chu Tầm giữ nguyên thái độ lễ phép mà xa cách, đáp: "Nhất định rảnh sẽ đi."
"Ngựa con" thoải mái nói thêm vài câu nữa rồi mới rời đi.
Hình như đang có người chờ gã ở bên ngoài, tức giận nói: "Sao lại lâu thế!"
- "Xin lỗi xin lỗi, gặp người bạn học cũ, không nhịn được nói chuyện vài câu."
- "Quan hệ tốt lắm hả?"
- "A? Bình thường thôi." Cười cười "Chỉ là hiếm khi thấy ai tiện đến thế. Hồi học cấp ba bị bắt nạt ba năm còn chưa đủ hay sao mà đi làm rồi vẫn tới làm chung một công ty để phải chịu bị coi thường."
- "Khụ! Thôi cậu đừng nói lung tung nữa." Đây dù sao cũng là ở tổng công ty, vẫn nên cảnh giác một chút.
- "Yên tâm yên tâm. Tên đó rất nhát gan, với lại tôi cũng chỉ nói thật..."
Giọng nói của hai người cứ nhỏ dần nhỏ dần.
Âm lượng không hề có ý giảm xuống, cơ bản ở chỗ thư ký ai cũng có thể nghe được. Bầu không khí rơi vào cảnh yên tĩnh quỷ dị.
Tuy không nói cụ thể họ tên, nhưng người có não đều biết cái người "tiện" họ nhắc tới kia là ai.
Lan Lan cảm thấy bản thân đã nghe phải những lời không nên nghe, cô cũng quên luôn mấy cái oan ức vừa nãy, lo lắng nhìn Chu Tầm: "Anh Chu, anh có ổn không?"
Chu Tầm: "Hả?"
Chính cô còn nghe được, chắc chắn anh Chu cũng sẽ nghe thấy.
Lan Lan còn định nói gì đó nhưng đã bị một đồng nghiệp chạy tới lôi đi: "Hư lắm! Đừng nói nhiều nữa, mau đi làm việc đi."
Mọi người lại bắt đầu ồn ào trở lại, coi như chưa có gì xảy ra. Chu Tầm cũng quay trở về chỗ, bắt đầu xử lý công việc.
Anh quả thực nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng vậy thì sao?
Người ngoài cảm thấy hồi đi học anh bị bắt nạt, đến giờ đi làm vẫn đi bắt nạt. Song, nói qua nói lại cũng chỉ là cái nhìn từ người ngoài.
Thực hư như nào chỉ mình anh rõ.
Hiện tại anh có thể cùng người mình thương ở bên nhau. Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc.
Cạch một tiếng, ngòi bút trên tay Chu Tầm gãy, gạch trên giấy một đường mực.
Chu Tầm nhìn chằm chằm vào vệt mực kia.
Có... đúng không?
Đúng lúc này, cánh cửa phòng chủ tịch mở ra.
Tần Vũ Thăng bước tới, trên người khoác áo vest, khuôn mặt lạnh lùng, phía sau là Tiểu Lưu đang báo cáo công việc.
Có người khẽ nói: "Tần, Tần tổng tới!"
- "Í, chụp một pô ảnh cái nhẹ nào. Ngày hôm qua tôi với bạn thân nói chuyện, nó còn không tin sếp của chúng ta đẹp trai mức nào, còn bảo anh ấy là dạng gã đàn ông trung niên mập mạp bị hói. Hôm nay về mang ảnh ra vả vào mặt nó!"
- "Tần tổng đi thong thả!"
Dù cho tính tình của Tần Vũ Thăng có kém đến mức độ nào, nhưng nhìn dáng người cùng khuôn mặt của hắn, ai cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Chu Tầm ngẩng lên nhìn.
Mọi lúc mọi nơi, Tần Vũ Thăng vẫn luôn câu hút sự chú ý của mọi người như vậy, tựa như đó là sự hấp dẫn trời sinh. Có khi đối phương chẳng cần lập công ty, cứ thế mà tiến vào giới giải trí cũng đủ khả năng hô mưa gọi gió.
- "Tần tổng, anh đi thong thả." Chu Tầm cũng nói theo một câu.
Vẫn giống mọi khi, Tần Vũ Thăng không bao giờ quay đầu lại.
Ánh mắt của đối phương vẫn luôn hướng về phía trước, dường như không có gì có thể giữ được chân hắn.
Ban đầu anh cũng bị điểm này của đối phương thu hút.
So với người hướng nội tự ti như anh, đối phương chẳng khác nào ánh mặt trời rực rỡ. Nếu anh với hắn đứng chung một chỗ, ngay lập tức anh liền trở thành phông nền mờ nhạt.
Bởi vì điều này mà sự hi sinh trong tình cảm thiếu mất cân bằng... cũng là bình thường.
Hôm nay Chu Tầm tăng ca tới khuya. Thời điểm anh rời khỏi công ty, hầu hết đèn trong tòa nhà đã tắt.
Anh mặc áo gió lên, không cẩn thận để một thứ rớt ra ngoài. Chu Tầm nhìn xuống, phát hiện là hộp diêm mà cô bói toán đưa anh hồi trưa.
Thứ này cũng chẳng cần thiết với anh, hay là vứt đi luôn cho rồi.
Anh khom người nhặt hộp diêm lên.
Không rõ rốt cuộc tại sao, sau một hồi suy nghĩ, Chu Tầm nhét lại nó vào túi.
...
Ngày edit: 28/8/2021
Chow: Lúc đọc qua chương này bằng QT thì không để ý, giờ edit mới chú ý tới tình tiết que diêm... Thì ra là vậy =)))
Các chương truyện đều chưa được beta, mình sẽ beta vào một lúc nào đấy nhưng không phải bây giờ =)) Vậy nên, đọc truyện có thể sẽ còn cấn, ngắc ngứ, lặp từ, câu không trôi chảy,... Mình mong mọi người thông cảm và góp ý cho mình ?