Chương trước
Chương sau
Trước đây Tiết Xán đã từng nói với tôi rằng: anh thích Ninh Uyển Uyển vì anh cảm thấy cô ta ngốc nghếch. Tôi cũng hơi ngốc nên tôi còn tưởng anh nói vậy là để dỗ ngọt tôi, nào ngờ đó đều là sự thật. Năm ấy người anh thích lại chính là tôi.
Hóa ra từ đầu đến cuối Tiết Xán chỉ yêu một mình tôi. Điều này khiến cho lòng tôi cảm thấy ngọt ngào.
"Phải rồi!" Tôi chợt nhớ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Tiết Xán và hỏi: "Chín trăm năm trước, khi chúng ta từ biệt nhau ở Tiết gia, anh có nói đợi đêm đến anh có chuyện muốn nói với em, thật ra anh muốn nói gì?"
Tiết Xán bỗng nhiên đỏ mặt. Trong khoảnh khắc này tôi lại nghĩ tới một Tiết Xán đơn thuần của năm ấy.
"Không có gì cả!" "Anh mau nói đi!" Tôi tiếp tục ép anh ấy nên hỏi. "Thật sự là không có gì mà' Tiết Xán vẫn
"Thật sự là không có gì mà." Tiết Xán vẫn không chịu trả lời.
"Anh có nói hay không?" Tôi trừng mắt. "Anh nên biết hôm nay có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai ta trò chuyện cùng nhau, hai
ta..."
Tôi chỉ thuận miệng mà nói ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình lỡ lời nên đành im lặng không nói thêm gì nữa.
"An Tố!" Tiết Xán nắm cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn anh. "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Tôi gật đầu.
"Nếu em muốn biết, anh sẽ nói cho em nghe." Có lẽ Tiết Xán không muốn tôi tiếp tục đau khổ nên khơi gợi lại đề tài dang dở vừa rồi. "Lúc đó anh muốn nói với em rằng anh thích em. Anh muốn hỏi danh tính thật sự của em để đến nhà em cầu hôn."
Tôi giật mình choáng váng sau đó phì cười.
"Tiết Xán! Em thật sự không biết, chín trăm năm trước anh lại là một người hết sức thanh thuần, đáng yêu như thế. Thời gian thật đáng sợ, chín trăm năm sau đã xảy ra chuyện gì mà lại biến anh từ một người đàn ông dễ thương trở thành một tên quý già mặt dày vô sỉ vậy.” Tôi cảm khái.
"Em nói cái gì?" Tiết Xán nheo mắt lại và đột ngột xoay người, anh áp cả thân thể lạnh bằng của mình lên người tôi. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
"Em không có nói gì cả!" Tôi chối. "Anh đã nghe hết rồi!" Tiết Xán càng đè lên thân thể tôi sát hơn đến mức không còn khoảng cách.
"Em biết sai rồi, anh tha cho em đi!" Tôi nhận lỗi.
Tiết Xán không đùa nữa, chỉ tiếp tục duy trì tư thể mập mờ này. Đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao trời nhìn thẳng vào tôi.
"Anh của năm đó và hiện tại chẳng có gì thay đổi cả." Tiết Xán dùng những ngón. lạnh như băng nhẹ nhàng mơn trớn gương
mặt tôi. "Chẳng qua Lưu Tố lúc đó đối với anh chỉ là người con gái xa lạ. Còn chín trăm năm sau, lần đầu anh gặp An Tố em, cũng là lúc em đã là vợ yêu được anh cưới hỏi đàng hoàng. Bởi vậy dù anh có làm gì em thì cũng đâu có gì quá đáng."
Tôi bị cái thứ logic lưu manh này của Tiết Xán làm cho á khẩu. Dù sao tư tưởng của người cổ đại đã ăn sâu vào trong máu của lão quỷ già Tiết Xán này rồi. "Được rồi! Anh nói gì cũng đúng hết."
"Thế chín trăm năm trước anh đã yêu em từ bao giờ?" Tôi sợ ngày mai sẽ không được nhìn thấy Tiết Xán nữa nhưng lại không dám để lộ cảm xúc của mình, cho nên chỉ có tiếp tục hỏi anh.
Tiết Xán dĩ nhiên cũng biết tôi đang nghĩ gì nhưng không nói thẳng ra. Anh chỉ dùng những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve tóc mái vương vãi trên trán tôi, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, hoặc là lúc em vụng về tỏ tình với anh, hoặc cũng có thể là khi em mặt dày bám theo anh đi đến Cao Ly."
"Thật sao?" Tôi bật cười thành tiếng nhưng nghĩ đến điều gì đó tôi lại nhìn Tiết Xán và hỏi: "Nhưng em chẳng biết từ lúc nào anh lại phát hiện Lưu Tố chính là Ninh Uyển Uyển?"
"Sau khi em rời khỏi Tiết gia, anh đã đoán em có liên quan đến Ninh gia. Ngày đó, Ninh Uyển Uyển nổi danh là tuyệt đại mỹ nhân cho nên anh dễ dàng có chân dung của cô ta. Anh đi tìm một bức họa của Ninh Uyển Uyển và nhận ra ngay.”
"Thì ra là thế! Vậy còn những chuyện khác thì sao?" Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, vội nhíu mày. "Sau khi em rời khỏi thân thể
"Thì ra là thể! Vậy còn những chuyện khác thì sao?" Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, vội nhíu mày. "Sau khi em rời khỏi thân thể của Ninh Uyển Uyển, cô ta đã uống đan dược của Ninh gia nên ắt hẳn cô ta sẽ không thể nhớ việc anh bị trúng cổ trùng. Vì lí do gì mà sau này cô ta lại biết?"
"Dù sao Ninh Uyển Uyển cũng là người điều khiển cử trùng, cho nên cô ta uống đan dược và quên hết thì vẫn có thể cảm giác được cổ trùng đã gieo vào thân thể của ai. Ninh Uyển Uyển biết anh bị trúng cử trùng nhưng không uy hiếp anh, cô ta vẫn để mặc anh tấn công Ninh gia. Bởi lẽ cô ta nghĩ rằng có thể thuyết phục anh dừng tay. Cô ta dù quên những chuyện đã phát sinh với anh nhưng lại tự tin rằng giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì đó nên cô ta mới hạ cổ trùng trên người anh được. Ninh Uyển Uyển không ngờ còn chưa kịp nói cho anh điều này thì anh đã tấn công Ninh gia. Ninh Trác hạ cổ trùng với Ninh Uyển Uyển nhằm khống chế để cô ta ra tay giết anh.”
Tôi nghe đến đó liền cảm thấy thổn thức không thôi. Tôi chẳng ngờ bản thân mình lại tham gia vào đoạn lịch sử vốn dĩ quá phức tạp và hỗn loạn này. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng năm đó Ninh Uyển Uyển thật sự rất yêu Tiết Xán. Vì tình yêu này mà cô ta sẵn sàng đẩy cả gia tộc của mình vào chốn nguy hiểm. Chẳng qua chín trăm năm trước, Ninh Uyển Uyển vốn dĩ chỉ mang trên mình tâm tư của một thiếu nữ, cô ta không quá đặt nặng trách nhiệm gia tộc nên mới gây ra những chuyện bồng bột.
Buổi tối hôm đó tôi và Tiết Xán nói chuyện phiếm cùng nhau rất lâu. Có khi là chuyện của chín trăm năm trước lúc tôi vào vai Ninh Uyển Uyển, có khi lại nói về những chuyện của hai chúng tôi vào hai năm trước, xong rồi lại bàn bạc xem nên đặt tên con là gì.
ôi thật sự rất sợ khi ngày mai mình không được nhìn thấy Tiết Xán nữa cho nên tôi cố gắng trân trọng từng giây từng phút để trò chuyện cùng anh. Mãi cho đến khi tôi mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Tiết Xán mới giơ ngón tay lên chạm khẽ vào môi tôi, dịu giọng nói: “Được rồi An Tố, em ngủ đi thôi!”
"Không, em không buồn ngủ." Tôi bật thốt lên, vẫn gắng gượng muốn tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tiết Xán nhưng bỗng nhiên anh dùng môi mình chặn môi tôi lại. Một cảm xúc lạnh lẽo mềm mại quá đỗi thân quen, thân quen đến nỗi tôi cứ ngỡ như hai năm qua giữa hai chúng tôi chưa từng có sự xa cách. Lần này nụ hôn của Tiết Xán rất dịu dàng, cánh môi anh nhẹ nhàng chạm lấy môi tôi. Chẳng biết qua bao lâu, anh mới từ từ rời khỏi môi tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy: “An Tố, em đừng sợ. Từ nay trở về sau anh sẽ mãi luôn ở bên em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.