Chương trước
Chương sau
Phải chăng... Lời Hồng Hà lúc trước nói với tôi, căn bản cũng không sai, chính là vì tôi tồn tại, cô ấy cũng thế, Phương Tình cũng thế, cho tới nay toàn do tôi bị người Nhà Họ Ninh nhắm tới, lần lượt ngày càng chìm sâu vào nguy hiểm.
- Cô buông cô ấy ra! Nghĩ đến đây, tôi hướng về phía Ninh Uyển Uyển hét to một tiếng, "Mục tiêu của cô là tôi, cô muốn tôi thế nào cứ nói thẳng, đừng động đến cô ấy!
"A, muốn tôi thả cô ta cũng được, nhưng phải xem cô có nghe lời không đã." Ninh Uyển Uyển hiển nhiên đoán được tôi sẽ như vậy, cười đến cao ngạo: "Cô bây giờ, lập tức đem quỷ khí trên người mình, toàn bộ bỏ hết đi!”
Khuôn mặt tôi trắng bệch.
Hiện tại nếu tôi không có quỷ khí, chính là mất đi năng lượng, căn bản có giao tranh cũng không thể nhúc nhích, chả khác gì lúc đó sẽ làm mồi cho Ninh Uyển Uyển mặc sức phanh thây.
"Cô có nghe thấy không!" Thấy tôi không có động tác gì, Ninh Uyển Uyển lại lớn tiếng thúc giục, đồng thời tăng thêm sức lực trên cổ Hồng Hà, thân thể Hồng Hà lại một lần nữa kịch liệt giãy giụa, từ hôn mê lại bừng tỉnh, mắt trợn tròn, gân xanh trên trán nổi lên.
- Được, tôi bỏ! Tôi thấy hơi thở trên sinh mạng Hồng Hà càng ngày càng yếu ớt, tôi nhất thời không quan tâm nhiều như vậy, hô to một tiếng, lập tức đem quỷ khí trong thân thể phát hết ra.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình giống như bị hút hết sức lực, thân thể mềm nhũn, tựa như không đứng không vững.
Hồng Hà bị Ninh Uyển Uyển bóp cổ, sau khi tỉnh lại tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được tôi đang gặp nguy hiểm, vẫn ngấn nước mắt lắc đầu.
Mà Ninh Uyển Uyển, lại là vẻ mặt đầy oán khí và hưng phấn, không ngừng thúc giục: "Mau An Tố! Một chút quỷ khí cũng không được để lại! Nếu không tôi sẽ giết người bạn ngu ngốc của cô!”
Dưới sự bức ép của Ninh Uyển Uyển, tôi căn bản không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đem lượng quỷ khí còn sót lại trong thân thể toàn bộ tản ra ngoài.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy chóng mặt, người cuối cùng đứng không ổn định, toàn thân rơi xuống đất.
"Tôi cố gắng ngưng tụ một chút khí lực cuối cùng, giãy giụa ngẩng đầu lên, đối với Ninh Uyển Uyển có chút bất lực nói: "Tôi đã không còn quỷ khí, cô hãy nói được làm được, thả cô ấy ra..."
- Ha ha ha! Ninh Uyển Uyển nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của tôi, càng cao hứng, cũng không nuốt lời, vứt bỏ Hồng Hà, Hồng Hà bị đánh thẳng vào tường hôn mê.
"An Tố, cô không nghĩ cô sẽ có ngày hôm nay chứ?" Ninh Uyển Uyển đi tới bên cạnh tôi, không chút do dự giẫm lên mặt tôi, liều mạng chà đạp, cô có biết hai năm nay, tôi mỗi ngày đều nghĩ, nên giết chết nữ nhân như cô như thế nào!”
Cả người tôi một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể nhắm mắt lại, không
muốn nhìn gương mặt Ninh Uyển Uyển, nó khiến tôi buồn nôn.
Đúng là Ninh Uyển Uyển không dễ dàng buông tha cho tôi như vậy, cô ấy giẫm càng dùng sức hơn, khuôn mặt tôi dính chặt trên mặt đất bị mài đến chảy máu.
"Chỉ tiếc, trước đó tôi không giết cô, bởi vì tôi nghĩ còn cần cái bụng của cô, để sinh con nối dõi cho Ninh gia. Nhưng giờ cũng không cần thiết điều đó, đứa nhỏ trong bụng cô và cô, nhất định phải chết!”.
Nói tiếp, tôi cảm thấy bụng mình truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, hiển nhiên là Ninh Uyển Uyển đang định giết đứa bé trong bụng tôi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, ta "mạnh mẽ" mở mắt ra.
Mở mắt ra, tôi đã thấy Ninh Uyển Uyển mặt dữ tợn, chưởng phong hướng tới bụng tôi mà đánh.
Nhưng không thể như ý cô ta, động tác của tôi nhanh hơn cô ấy một chút.
Tôi đem một chút quỷ khí cuối cùng trong thân thể lén lút lưu trữ, trong nháy mắt toàn bộ vận dụng, cắn đầu lưỡi của mình, lúc này mùi máu tanh tràn ngập, tôi hung hăng để máu tôi hướng về phía người Ninh Uyển Uyển mà phun ra!
Ninh Uyển Uyển không nghĩ tới bây giờ tôi lại đột nhiên nhúc nhích, hoàn toàn. không chuẩn bị, lập tức bị tôi phun ra máu ở đầu lưỡi.
"A!" Nhất thời, cô ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết kế tim gan, lập tức buông tôi ra, lảo đảo lui về phía sau.
Mặc dù không có quỷ khí, nhưng đừng quên, tôi có một con dao giết người, đó là máu của tôi.
Trải qua mấy năm tu luyện, dương khí trong máu ta đã sớm càng lớn hơn, một ngụm nhỏ như vậy, cũng đủ để Ninh Uyển Uyển đau đớn.
Ninh gia tuy rằng có thuốc phòng bị máu của tôi, nhưng Ninh Uyển Uyển căn bản không có chuẩn bị, bởi vậy khi bị máu của tôi làm bị thương, cô ta trở tay không kịp.
Ninh Uyển Uyển tuy rằng bị thương, nhưng tôi cũng chẳng khá hơn, vừa rồi nôn ra máu như vậy, lại hoàn toàn hao hết sức lực, cả người tôi giống như tan tác, tay cũng không nhấc lên được.
Nhưng tôi vẫn cắn răng, ép mình giơ tay lên, nắm lấy mắt cá chân Ninh Uyển Uyển.
Tiếng thét chói tai của Ninh Uyển Uyển nhất thời lại cao hơn tám trượng, muốn vứt bỏ tôi, nhưng tôi chỉ gắt gao kéo cô lại, cảm giác cơ bắp của mình đều muốn nổ tung, cũng không chịu buông tay.
Chẳng bao lâu, tôi cảm thấy một hơi lạnh lẽo, từ cơ thể của Ninh Uyển Uyển, chảy vào cơ thể tôi.
Vâng, tôi đang hút quỷ khí của Ninh Uyển Uyển.
Máu của tôi tuy rằng làm Ninh Uyển Uyển bị thương, nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải tiểu quỷ không có thực lực, rất nhanh vẫn có thể khôi phục lại.
Cô ta cũng lập tức hiểu được tôi đang làm gì, nhất thời một cước đá tôi ra.
Nhưng chính công phu với một lát như vậy, tôi cũng đã đạt được một phần quỷ khí. Quỷ khí này tuy rằng không đủ để chống lại Ninh Uyển Uyển, nhưng vẫn đủ chạy trốn!
Nghĩ xong, tôi không chút do dự, người quay cuồng, nhảy đến bên cạnh Hồng Hà, một tay đỡ cô ấy ngất xỉu, hướng về phía bóng tối phía trước chạy thật nhanh.
Vừa chạy, tôi mới phát hiện chỗ của tôi căn bản không phải là sơn động, mà giống một cái hang động đá vôi giống nhau, bốn phía là vô số đường thông lộn xộn đen tối, tôi căn bản không biết làm thế nào mới có thể thoát ra ngoài. Nhưng mắt thấy Ninh Uyển Uyển phía sau cũng đã đuổi theo, tôi nhất thời cũng không quan tâm nhiều, cắn răng một cái, liền hướng phía trước chạy lung tung.
Tôi vào con đường núi hẹp, Ninh Uyển Uyển phía sau đuổi theo không rời, rất nhanh, tôi liền cảm giác được quỷ khí trong cơ thể đã auy yếu, có chút chống đỡ không nổi.
Cùng lúc đó, Ninh Uyển Uyển phía sau càng ngày càng gần chúng tôi, cô ta thậm chí còn trực tiếp một chưởng lại thêm một chưởng hướng về phía tôi, quý khí nhiều lần đều sợt qua hai má tôi.
Tôi cắn răng, thấy phía trước có một ngã ba, đang không biết nên đi về phía nào, vừa rẽ, liền đột nhiên cảm giác được cổ tay mình lạnh, một cỗ linh lực mạnh mẽ truyền đến.
Thần kinh của tôi căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được thân thể mất đi sự cân bằng, ngay cả Hồng Hà đang hôn mê, cả người liền ngã xuống trong bóng tối bên cạnh.
"A" Tôi sợ tới mức vừa định thét lên tiếng, trong tay cũng ngưng tụ linh lực còn lại không nhiều muốn đánh ra, nhưng một bàn tay lạnh như băng lập tức che miệng tôi, một thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu tôi.
"Suyt, là tôi."
Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, tôi chỉ cảm thấy máu của tôi đã ngưng tų.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu, quả nhiên ở trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Thật không nghĩ tới, hai chúng tôi còn có thể gặp lại nhau, vẫn là dưới tình huống như này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.