“Nhanh lên nha, ba ba, con sắp muộn mất rồi.” Đứa trẻ xinh đẹp đứng giữa hai người đàn ông, mắt mở lớn, sự chói lọi trong mắt nó khiến Kỷ Hiểu Ngạn thầm than: “Nam đại bất trung lưu.”
Con trai lớn không thể giữ trong nhà, biến thể từ câu “nữ đại bất trung lưu”.
Nhưng cũng chẳng có biện pháp gì tốt hơn, vì thế nên hắn đành phải xúc tiến tốc độ thu dọn hành lý. Còn Leblan bên cạnh thì không có chuyện nói năng tốt đẹp như thế, vốn nhìn con trai nhàn nhã ngồi trên ghế sa lông, còn ba ba thì “vất vả” thu dọn hành lý đã khó chịu rồi. Cơ mà thấy cái vẻ vui vẻ chịu đựng của vợ, gã ngại nói. Chỉ có thể nén sự không vui trong lòng xuống.
Nhưng lúc này Leblan không thể nhịn nổi nữa.
“Con đã lớn đến vậy rồi, chuyện của mình mà cũng làm được sao?” Đứa trẻ 13 tuổi trong lòng Leblan đã được xem là người lớn một nửa rồi, việc này nên để nó tự làm.
Tiểu Phong nhìn thoáng qua người đàn ông không có “địa vị” nhất trong nhà. Nhìn sắc mặt lạnh lùng không vui của ông. Thầm nghĩ: Nếu là 10 năm trước hẳn mình đã sợ vãi linh hồn, nhưng bây giờ thì…!
“Cha, đây là cha không biết đó thôi, nếu con mà không chuẩn bị tốt thì ba ba sẽ lo lắng lắm đấy? Con nào dám làm!” Nhìn cái người qua mười năm rồi mà vẻ ngoài vẫn không có chút biến hóa, Tiểu Phong dang rộng tay ra, nói vậy.
“Con…”
“Được rồi! Con còn nhỏ, cũng sắp đến giờ đi học rồi, anh đừng đứng đây gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574816/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.