Từ nhỏ đến lớn, dưới con mắt của người ngoài Bạch Ánh đã sống một cuộc sống mà người ta ai cũng tha thiết ước mơ. Một gia đình tốt, một cái đầu tốt, một vẻ ngoài tốt, thậm chí có cả một “hôn phu”tốt. Dẫu là vào thời điểm nào cũng thấy anh là một người có “mệnh phú quý”.
Trong đó cái mà người ta hâm mộ nhất, chính là vị “hôn nhu” mà nhắc đến cái là ta có thể hất mặt tận trời của anh. Ít nhất kể cả Bạch Ánh trước khi gặp Cù Vân Tâm cũng nghĩ vậy.
Làm bạn nhiều năm, Leblan đối với anh chính là một vị hôn phu tuyệt vời. Một kẻ đối với người khác thì lạnh như băng, ngay cả với chính cha mẹ mình, nhưng chỉ duy nhất khi ở cạnh anh, lại nhiệt tình vô cùng. Đối với hiện tượng như vậy, tuy rằng miệng anh không nói, nhưng trong lòng Bạch Ánh thì luôn tự cảm thấy bản thân ưu việt hơn tí tẹo.
Mỗi khi anh nho nhã lệ độ, mềm giọng từ bi an ủi những người bị Leblan dọa sợ, nhìn sự tán thưởng và sùng bái trong mắt đối phương, trong lòng anh thấy sung sướng đến độ không thể nói thành lời. Miệng thì nói với Leblan rằng: “Anh phải ấm áp hơn chút, thế thì họ mới không sợ anh.” nhưng bản thân lại chưa từng ngăn cản Leblan đối xử lạnh nhạt với người khác, trái lại rất hưởng thụ cái cảm giác “độc nhất vô nhị” của anh ta đối với mình, trong lòng còn thầm hy vọng Leblan sẽ mãi như vậy. Cho nên đối với Leblan, đối với kiêu ngạo của Liên bang, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574815/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.