“Kiệt Lực Từ vẫn luôn thế hả?” Sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, Kỷ Hiểu Ngạn thì thào hỏi hai người bên cạnh.
“Ai biết được?” Hai người mặt đầy hắc tuyến đồng thanh trả lời.
Trước mặt chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất cho câu nói: Thằng ngốc và thiên tài cách nhau chỉ một đường thôi sao? Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn của Kiệt Lực Tư, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ cảm thấy—— ghê tởm!
Rùng mình một cái, da gà trên tay nổi đầy lên. Mợ nó! Ai có thể tưởng tượng một cái tên đàn ông cường tráng mạnh mẽ mà lại có thể bày ra cái biểu tình hệt như tiểu nam sinh ấy được…Thật sự không nhìn nổi….
Bên này Kỷ Hiểu Ngạn đang mặc sức phun tào, hai người bên kia lại hài hòa đến lạ.
“Cô thường xuyên tới đây à?” Mê muội nhìn Cù Vân Tịch trước mặt, Kiệt Lực Tư ngơ ngác hỏi. Thật ra qua mấy ngày quan sát, gã vô cũng chắc chắn là ngày nào Cù Vân Tịch cũng đến Thế giới cổ tích —— đương nhiên là không phải dưới tình huống đặc biệt gì.
“Vâng, nơi này rất đẹp!” Ngữ khí thản nhiên khiến cho người khác cảm thấy rất khó để nói chuyện cùng. Ngay cả ánh mắt cũng chẳng nhìn về phía Kiệt Lực Tư càng khiến gã cảm thấy thất bại hơn, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, phải vậy mới đáng là nữ thần của gã chứ.
“Vì sao cô lại thích nói này thế?” Vốn không định hỏi chuyện này, thật ra Kiệt Lực Tư là muốn hỏi xem trong gia đình của cổ có những ai? Cổ thích cái gì…..Cảm giác của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574784/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.