Trong lúc Cù Vân Tâm dạy bảo, Kỷ Hiểu Ngạn học tập rất tập trung tiêu sái vượt qua nhanh chóng, cho đến khi sắc trời trở nên tối mịt, Kỷ Hiểu Ngạn mới bảo Cù Vân Tâm rời đi.
“Cám ơn anh, Vân Tâm! Nếu không nhờ anh, hôm nay không biết còn bận đến khi nào nữa!” Kỷ Hiểu Ngạn cảm khích nói với cái người đã ở bên cạnh giúp mình suốt một ngày.
“Không có gì đâu, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà.” Cù Vân Tâm nở nụ cười, khóe miệng hơi hơi nhếch ra phía trước. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy suy sụp trước sự khách khí của Kỷ Hiểu Ngạn.
“Ha ha! Mặc kệ nói sao tôi vẫn muốn cảm ơn anh!” Ra khỏi tòa lâu đài, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn bầu trời tối đen, có chút xấu hổ nở nụ cười. Không nghĩ tới thời gian lại trôi nhanh thế, trời tối nhanh thật! Người giúp mình ngay cả cơm cũng chưa ăn kia kìa!
Kỷ Hiểu Ngạn có chút xin lỗi nhìn Cù Vân Tâm, mở miệng nói: “Vân Tâm, tôi không để ý, trời tối mất rồi, ừm, tôi mời anh một bữa cơm nhé? Địa điểm tùy anh chọn.”
Cù Vân Tâm nghe thế thì hai mắt sáng ngợi, có một loại cảm giác chiếm được tiện nghi dâng trào trong lòng gã, “Trễ thế rồi, cùng ăn đi, anh biết một nhà hàng rất được, cùng đi nhé?” Rất tự nhiên hào phòng nói xong, sau đó chờ Kỷ Hiểu Ngạn trả lời.
“Ừ”. Nghe Cù Vân Tâm nói là biết một nhà hàng rất được, Kỷ Hiểu Ngạn liền có một loại dự cảm chảy rất là nhiều máu, dù trên mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-ho-voi-chong-cu/1574765/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.