Lời tâm sự: Chương này được lấy cảm hứng từ mình và ngày hôm ngày. Một ngày mưa tầm tã (không biết có phải là do bão Gender mấp mé vào Việt Nam rồi hay không). Mình cùng đám bạn quậy banh hành lang ngập nước, sau đó lại dầm mưa về nhà. Nhớ ngày này năm ngoái học phụ đạo buổi chiều cũng bị kẹt lại trường đến gần 7 giờ tối, cảm giác thật hoài niệm (và mệt vì lạnh). 
Giờ thì... Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ~ 
___ 
“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy thằng ma đần kia?” Phương Di nước mắt ngắn, nước mắt dài trách móc Minh Duy. Cả hai đang nấp vào phía sau phòng bảo vệ, tận dụng mấy chục phút cuối trước khi bảo vệ quay về để làm rõ hết mọi chuyện. 
“Đừng có khóc, đừng có khóc. À… Tại gần tới Cá tháng tư nên anh troll nhóc tí thôi mà.” Minh Duy bối rối nhìn Di, hoảng loạn giải thích. 
Tưởng Di nghe xong sẽ càng khóc lớn hơn, ai mà ngờ đâu vừa nghe xong nó đã nín khóc. Nó mắng anh sa sả: 
“Giỡn giỡn cái chó gì? Đồ điên, đồ tồi, đồ ngu như heo!” 
“...” Có cần nhắc nhẹ lại cái profile không tì vết của anh cho con bé này nghe không nhỉ? 
“Rồi sao cái lư hương của anh bị đổi rồi? Em nghe cô chủ nhiệm bảo một số đồ vật ở đây bị đập phá nên em cứ tưởng… em cứ tưởng anh đi luôn rồi.” 
“À, có mấy con mèo hoang chạy loanh quanh xong va vào làm vỡ cái cũ rồi. Không sao đâu, anh không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-gap-em-vao-ngay-trang-tron/3646696/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.