Khi chia tay với anh cũng là cô quay người bỏ đi, anh đứng đó nhưthằng ngốc, nhìn cô từ xa. Cô càng đi càng vội, càng đi càng nhanh, chỉsợ bản thân mình sẽ không kìm được sẽ khóc, sẽ quay người lại. Cuối cùng anh đuổi theo nắm lấy vai cô, cứ nắm thật chặt như vậy ngay cả hơi thởcũng gấp gáp: "Giai Kỳ, em đừng như thế."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai khóe mắt đỏ hoe,chỉ giữ chặt lấy cô, dường như sợ rằng nếu nới lỏng tay ra cô sẽ có thểbiến mất.
Dường như cô cố gắng dùng hết sức lực của mình trong cuộc đời này mới có thể kìm được nước mắt, cười lạnh lùng dùng những câu từ vô tình nhất giống như những mũi đao sắc nhọn cứng rắn đâm xuống, để cho những sợigắn kết cuối cùng giữa anh và cô được cắt đứt: ":Mạnh Hòa Bình tại saoanh lại ấu trĩ như vậy? Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tại sao anh vẫnkhông hiểu? Tôi xin anh tôi phải học tiếp lên thạc sỹ, anh đừng có làmlỡ tiền đồ của tôi."
"Anh không tin!"Anh dường như gào lên, "Anh không tin, anh không tinlời em nói, vì cái thạc sỹ chết tiệt đó khiến em dời xa anh, anh kotin!"
Cô mỉm cười tàn nhẫn: "Mạnh Hòa Bình, học tiếp lên thạc sỹ đối vớianh mà nói có thể không là gì nhưng đối với tôi nó rất quan trọng, rấtquan trọng. Tôi không phải vì học tiếp lên thạc sỹ mà đi theo Từ ThờiPhong, thực chất là tôi yêu anh ấy, anh có hiểu không hả?"
Bàn tay anh nặng như vậy nắm chặt làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-dep-nhu-mo/42625/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.