Cứ như thế, cũng không biết từ khi nào Nguyễn Chính Đôngkhông đưa cô đi chơi bài nữa, ăn cơm cũng chỉ có hai người, thậm chíthỉnh thoảng tự mình lái xe đến công ty đợi cô, Giai Kỳ dần dần cảm thấy bất an, cuối cùng cũng nói ra: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Nguyễn Chính Đông đờ đẫn một lúc, nói: "Được thôi." Ngừng lại rồi nói "Vậy hôm nay tôi sẽ tặng cô một món quà." Lái xe đưa cô đến của hàng đá quý, nhìn cô bán hàng lần lướt lấy ra những thứ lấp lánh óng ánh cho cô xem, cô không phải là không ham hư vinh cũng thích trường hợp như thếnày, những viên đá lớn được bọc cẩn thận trong nhung tơ, phát ra nhữngánh sáng long lanh như là giọt nước mắt, nhìn thế nào cũng thấy đẹp,nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng chọn đi chọn lại chỉ chọn một một sợi dây chuyền vàng có giá rất rẻ. Cô đã quen với việc không tham lam, bởivì những thứ quá tốt sẽ không bao giờ giữ lại được.
Trên đường về Nguyễn Chính Đông không nói gì, anh lái xe rất nhanh,CD phát một bài hát cũ, "Scarborough Fair", anh ta không thèm chú ý vượt qua một đèn đỏ, một màu trăng lóa mắt sáng lên, cô không hiểu vì saocảm thấy hơi sợ hãi. Quả nhiên Nguyễn Chính Đông đạp mạnh phanh xe quayvề phía mặt cô, hôn mãnh liệt.
Một sức lực lớn như thế vây chặt lấy cô, giống như là muốn nuốt gọncô xuống. Trước giờ anh không hề như thế, đã lâu như vậy dường như anhchưa từng cầm tay cô, những cô gái bên cạnh anh như chiếc đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-dep-nhu-mo/42624/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.