Buổi sáng lúc tỉnh dậy, mới biết là có mưa tuyết nhỏ.
Bông tuyết vừa nhẹ vừa mềm, rơi xuống đất, bên ngoài cửa sổ tất cảđều trở nên ướt át. Hai cây hoa mai đã nở hoa, hương thơm lạnh lẽo âmthầm ngấm vào trong tim
Cô đứng một lúc bên cửa sổ, Nguyễn Chính Đông không biết đã xuốngdưới lầu từ lúc nào, trên cửa sổ kính có hình bóng lờ mờ của anh, côkhông quay đầu lại, anh mỉm cười trong tấm kính, sau đó nói với cô: "Hai cây hoa mai đó cũng đã mấy chục năm rồi, một cây là mai Hinh Khẩu, mộtcây là mai Đàn Hương."
Căn nhà cổ, đâu đâu cũng có vết tính của thời gian trước đây, trêntường ở phòng khách còn trang hoàng một bức hành thư tinh xảo, viết là " Mai hoa hương tự khổ hàn lại", nét bút mạnh mẽ phóng khoáng, mặc dùkhông có đề tên, Giai Kỳ lại càng không hiểu gì về thư pháp, nhưng vẫnnhận ra đó là bút tích của ai."
"Lúc nhỏ luyện chữ, luyện đến mức thê thảm, vừa mới nghỉ hè đã phải ở nhà viết chữ." Nguyễn Chính Đông nói với cô, "Lúc đó làm gì có thể tĩnh nổi tâm để luyện chữ chứ? Cả ngày chỉ nghĩ đến việc trốn ra ngoài chơi. Đến tận lúc ra nước ngoài, bị mẹ anh ép buôc mỗi tuần viết về nhà mộtbức thư, kết quả là trên bức hồi thư cha anh gủi cho anh, câu đầu tiêntrong thư là phê bình chữ của anh xấu."
Thật ra anh viết chữ rất đẹp, Giai Kỳ đã từng thấy anh viết chữ khảinhỏ, nét chữ mạnh mẽ giống như chữ của ông nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-dep-nhu-mo/3208075/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.