Kết quả là "lạch cạch" một tiếng, anh vẫn cứ dập điện thoại.
Giai Kỳ tức muốn chết, nắm chặt ống nghe mắng Nguyễn Chính Đông là đồ khốn, nhưng bực mình đó là mắng anh mà anh cũng đâu có biết. Cuối cùngtỉnh táo lại, bản thân mình vẫn ngồi trên nền nhà lạnh giá, hai bàn chân đã bị lạnh cóng từ lâu. Trèo lên giường run cầm cập một lúc mới trở lại bình thường, chỉ nghỉ đến việc ngày mai ra bưu điện lấy danh sách sốđiện thoại, không tin là không thể tìm ra anh.
Kết quả là nửa đêm bị dằn vặt như thế, buổi sáng mơ màng ngủ quênmất. Chạy như bay đến bến tàu điện ngầm, đúng vào giờ cao điểm, bêntrong chật chội đến mức như cây kem bông bị đè bẹp, ra khỏi bến tàu điện ngầm vẫn chưa thể trở lại nguyên hình. Thở hổn hển đi đến phòng làmviệc, cuối cùng vẫn bị muộn 5 phút, vừa mới ngồi xuống thì nhận đượcđiện thoại của sếp: "Cô Vưu, Vương tổng mời cô đến phòng làm việc mộtchuyến."
Sáng sớm đi muộn đã bị sếp triệu kiến, cảm thấy hơi chột dạ. Ai ngờrằng Vương tổng không có việc gì khác, chỉ đưa cho cô mấy tập tài liệu:"Bên Chi Bằng gọi cô, cô đến xem rốt cuộc là việc gì."
Nhà đất Chi Bằng là khách hàng quan trọng của họ, có quan hệ hợp tácnhiều năm nay, Giai Kỳ cho rằng đối phương có sự điều chỉnh trong kếhoạch quảng bá, cho nên cần bàn bạc, cũng không quá để ý, vội vàng thudọn một lát rồi đi luôn.
Tòa nhà làm việc của Chi Bằng cách công ty cô không xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-dep-nhu-mo/3208073/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.