Lạc Hiểu Nhiên vừa ăn xong bữa tối, đang cầm ly trà gừng uống. Sắc mặt nhợt nhạt bị sốt thoạt nhìn hơi ửng hồng lên, người vừa toát mồ hôi, thì nghe bà ngoại hỏi.
- "Đứa nhỏ thế nào rồi, gần đây con xanh xao quá".
Động tác uống nước của Lạc Hiểu Nhiên rõ ràng khựng lại một cái, một lúc cô mới nhỏ giọng nói: " dạ không còn
ทนีล".
"Hiểu Nhiên". Bà ngoại gọi lớn tên cô, dường như bà cũng không tin lời cô nói." Đứa nhỏ mất rồi bà, con với anh ấy ly hôn là vì đứa nhỏ không còn. Bà yên tâm sau này con sẽ không liên quan gì đến anh ấy nữa". Lạc Hiểu Nhiên kể lại toàn bộ quá trình cho bà ngoại nghe.Lạc Hiểu Nhiên nhìn bà ngoại, cô cố gắng cười trấn an bà.
-"Đi nghỉ ngơi đi, cơ thể con cần được hồi phục". Bà ngoại nói xong đứng dậy đi về phòng.
Lạc Hiểu Nhiên biết rõ, cuộc nói chuyện vừa rồi trong lòng bà và cô ai cũng dây dứt.
Lạc Hiểu Nhiên cũng quay về phòng, định sẽ ngủ một giấc thật sâu. Chỉ có điều cô nằm trên giường nghiêng người nhìn phía bên kia trống trải, đưa tay sờ giường.
Nơi này không còn có được cảm giác và hơi ấm của Hoắc Cao Lãng.
Đúng là vào lúc được anh quan tâm, chỉ một chút đau đầu nhức óc thôi là đã được anh dỗ dành ôm ấp như thể cô vừa nhuốm bệnh là đã yếu ớt như búp bê, chỉ hận không nâng niu cô trên lòng bàn tay. Bây giờ thì dù chỉ là cảm mạo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3617074/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.