Ánh mắt Giang Thành Hưng dịu lại, ông khẽ nói: "Ông sẽ về. Có quay về nhà họ Giang với ông hay không đều hoàn toàn theo ý nguyện của cháu. Nhưng ông vẫn mong cháu suy nghĩ kỹ rồi theo ông quay về. Ông biết hiện giờ tâm trạng của cháu vẫn nặng nề, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Cháu yên tâm, ông sẽ không cưỡng ép cháu đâu."
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời.
Tính kiên quyết sắt đá của Lạc Hiểu Nhiên quả thật rất giống ông. Nếu trước đây ông nhân nhượng một chút thì chuyện tình cảm với bà ngoại của Lạc Hiểu Nhiên cũng không đến mức độ kia. Cũng bởi vì ông quá hiểu bản thân mình, nên bây giờ cũng rất hiểu Lạc Hiểu Nhiên.
Đến thời điểm này, có nói gì, làm gì thì ông cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Ông chỉ còn trông cậy vào liều thuốc thời gian, ngấm từng chút một thì may ra một ngày nào đó cô mới có thể nhìn thẳng vào sự thật rằng mình mang họ Giang.
Giang Thành Hưng, mang gương mặt sầu não quay lưng rời đi, vệ sĩ liền đi theo sau lưng ông. Nhìn Giang Thành Hưng rời đi, Lạc Hiểu Nhiên thấy bà ngoại liền thở nhẹ ra.
- "Bà ngoại không cần lo lắng, con không đi đến nhà họ Giang, Hiểu Nhiên chỉ có bà ngoại là người thân. Một người thân duy nhất trên đời này". Cô nắm tay bà nói.
Bà ngoại gật đầu: " Hiểu Nhiên rất ngoan."
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười, cô vừa ngẩng đầu lên, nụ cười kia liền cứng đơ, Hoắc Cao Lãng vẫn chưa rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/3617072/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.