Chương trước
Chương sau
Trong một góc khuất ở gần phòng cấp cứu, Hoắc Cao Lãng đứng như trời trồng tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt lại, cảm nhận được sự vắng vẻ trong căn phòng, anh cảm thấy một luồng khí lạnh xông từ dưới chân lên.

Nghe cuộc nói chuyện của hai người, các đốt khớp ngón tay anh dường như đang động đậy, nhưng vẫn là dáng vẻ như không có chuyện gì như ngày thường.

Hoắc Cao Lãng bước nhanh ra khỏi bệnh viện, đợi lúc lên xe mới rút một điếu thuốc ra, cứ như thế ngồi trong xe, hút từng ngụm từng ngụm, mùi ni-cô-tin bây giờ lại trở thành người bạn tốt nhất, trong không gian tĩnh lặng, chậm rãi nuốt trọn tất cả sự nôn nóng trong lòng anh.

Hoắc Cao Lãng giơ tay ấn lên lông mày mình, một tay cầm điếu thuốc, khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại ấn lên lông mày, vẻ mặt anh nghiêm nghị. Bây giờ chỉ có một mình anh trên xe, anh không hề che giấu sự tàn nhẫn ác độc trên người mình, nhiệt độ cả khoang xe dường như đều xuống tới điểm đóng băng.

Khốn nạn...

Anh thật sự rất khốn nạn.

Thực ra anh chưa từng nghĩ tới sẽ đi tới bước đường này, Lạc Hiểu Nhiên, người phụ nữ đó, là người mà kiếp này anh yêu nhất, khát vọng của anh chỉ là mong muốn cô được bình an hạnh phúc.

Thế nhưng đồng thời anh cũng rất hiếu, những chuyện giữa gia đình anh và Kiều Nhất Minh không hể đơn giản,

hôm nay anh có thể biết trước được, nhưng chuyện ngày mai anh không thể nào biết trước được, anh biết rất rõ thời gian này Kiều Nhất Minh luôn cho người theo dõi anh, chỉ cần Lạc Hiểu Nhiên một ngày còn bên cạnh anh thì một ngày không được an toàn, anh không hề muốn cô dính vào vòng xoáy này. Vốn dĩ cô đã không có được sự yêu thương từ người nhà, nếu như lại xảy ra chuyện gì nữa, tới lúc đó nhất định sẽ càng phiền phức hơn.

Hoắc Cao Lãng cảm thấy, bây giờ rời xa cô, là tốt nhất.



Cho dù biết cô rất bướng bỉnh, nhất định sẽ oán hận mình, nhưng bây giờ, anh đã không còn cách nào khác nữa rồi.

Bất lực... Lần đầu tiên trong đời Hoắc Cao Lãng có một người làm cho anh cảm thấy bản thân lại có cảm giác như thế, cảm thấy rất bất lực.

Những lời Lạc Hiểu Nhiên nói với anh đêm qua, anh không thể quên đi một chữ. Ngược lại, những lời đó giống như ma chú vậy, cứ hiện lên trong đầu anh. Mỗi lần hiện lên, anh cảm thấy mình không có cách nào để quên đi từng nét mặt uất ức, cáu kỉnh, tuyệt vọng của cô. Bây giờ mới biết, Hoắc Cao Lãng anh bất quá cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hỉ nộ ái ố, tất cả những tâm trạng cũng có thể lay động anh, càng là người quan tâm, mới sẽ càng căng thẳng, lại càng lo lắng bất an.

Rốt cuộc phải thế nào mới có thể khiến anh thản nhiên đối mặt mọi thứ đây?

Anh không muốn tổn thương cô, nhưng lại không thể lập tức đối mặt với cô.

Cho tới nay, Hoắc Cao Lãng chưa bao giờ có cảm giác như thế này, nước sôi lửa bỏng, dày vò, thật sự là dày vò.

Thuốc đã cháy đến cuối rồi, ánh mắt Hoắc Cao Lãng cô đơn rơi trên cái đốm màu đỏ tươi, nhẹ nhàng gảy tro, cuối cùng mới vứt nó vào trong một thùng rác bên ngoài xe không xa một cách chuẩn xác, sau đó lại rút một điếu, châm lửa.

Động tác lặp đi lặp lại đó của anh làm trong suốt ba tiếng trong xe, anh cảm thấy lưỡi của mình cũng tê dại hết cả rồi, khi sờ vào hộp thuốc trên đồng hồ xe thì mới phát hiện hộp thuốc đầy đã bị anh hút hết rồi.

Anh giơ tay lên ấn huyệt thái dương đau nhức, anh điện thoại gọi đi.

Điện thoại trong túi David reo một lúc lâu rồi tắt máy, anh kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa. Nhưng không có ai nhận máy, Hoắc Cao Lãng bỏ điện thoại xuống không gọi nữa, có thể giờ này David đang ở trong cấp cứu.



Anh vô cảm ngồi trong xe, ước chừng hơn nữa tiếng sau điện thoại anh reo lên.

Liếc nhìn số điện thoại, là David gọi đến.

Anh nhìn một cái, sau đó nhận máy: " cô ấy sao rồi".

- " Phải, tôi đang ở phía trước". David hỏi anh, anh chỉ trả lời ngắn gọn rồi cúp máy.

Không đến 10 phút, cửa xe có người gõ, Hoắc Cao Lãng nhấn nút mở khoá. David liền ngồi vào.

" Cô ấy sao rồi"."Qua giai đoạn nguy hiểm, hiện giờ đang hôn mê, khi nào tỉnh lại còn tuỳ vào ý thức của cô ấy"." Tại sao lại như vậy". Hoắc Cao Lãng nhăn mày.David nhìn Hoắc Cao Lãng, anh ấy cũng muốn hỏi tại sao Lạc Hiểu Nhiên lại như vậy: " Lão Hoắc, cậu đã làm gì để cô ấy đồng ý ly hôn. Lưu Mẫn đã nói cô ấy ngồi dưới trời tuyết mười mấy tiếng đồng hồ .Cô ấy vừa sảy thai không lâu, xuất huyết dạ dày, bây giờ nhiễm lạnh tới viêm phối."

Tim Hoắc Cao Lãng co lại, trong chớp mắt đó như quên cả hô hấp.

" Hoắc Cao Lãng, rõ ràng cậu yêu Lạc Hiểu Nhiên, cậu lại làm gì vậy, lần này tôi thật không hiểu cậu."" Yêu". Hoắc Cao Lãng khẽ cười: " Cậu suy nghĩ nhiều rồi"." Tôi cũng hi vọng là mình suy nghĩ nhiều. Để sau này cậu không phải hối hận". David dừng một chút lại hỏi: "tin tức kia có thật không"." Thật". Hoắc Cao Lãng không chút do dự thừa nhận.David cười giễu cợt: " lần này cậu phô trương thế cơ à. Bảng tin hot từ chiều giờ cứ phát đi phát lại, tốn không ít tiền nhỉ".

" Là Khả Mỹ muốn như thế"."Khả Mỹ gọi thân thiết thế cơ à, mẹ nó cậu điên rồi".

David nói xong liền đẩy cửa xe bước xuống, anh ấy nghĩ mình không thể ở gần Hoắc Cao Lãng trong thời gian này, anh ấy thật sự rất muốn đánh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.