Chương trước
Chương sau
Lời Lưu Mẫn vừa xong truyền hình trên quảng trường vừa trùng hợp đưa bảng tin. Tiếng nói của biên tập viên rõ to: " Chủ tịch tập đoàn Hoắc thị Hoắc Cao Lãng sẽ tổ chức lễ đính hôn cùng Đại tiểu thư của Kiều thị Kiều Khả Mỹ, lễ đính hôn được tiến hành ngày 24 tháng 12, ngay ngày lễ giáng sinh....".

Trong đầu Lạc Hiểu Nhiên ầm lên một tiếng nổ to, cô nghe được rất rõ Hoắc Cao Lãng sẽ đính hôn cùng Kiều Khả Mỹ vào ngày lễ giáng sinh. Hahaha Lạc Hiểu Nhiên chợt cười, đúng là khi anh yêu ai thì anh có thể dâng cho họ toàn bộ thế giới màu hồng, lễ đính hôn anh cũng chọn cách phô trương nhất mà công khai. Không giống như cô, kết hôn rồi mà mấy ai biết được cô là vợ của Hoắc Cao Lãng, à không đã từng là vợ của anh. Cô cũng mới vừa ký thỏả thuận ly hôn, anh liền công khai với Kiều Khả Mỹ, chắc hẳn anh đã chuẩn bị từ rất lâu.

Hóa ra chỉ có bản thân cô mới là đồ ngốc.

- "Em nghe thấy chưa, bây giờ ở đây em thế này cho ai xem, cậu ta sẽ thấy sao, cậu ta sẽ đau lòng sao. Lạc Hiểu Nhiên, bản lĩnh của em đâu hết rồi, chẳng lẽ em vì một người đàn ông mà tất cả đều không cần sao". Nhìn sắc mặt của Lạc Hiểu Nhiên, Lưu Mẫn hận đến mức muốn lập tức giết người.

Nét mặt Lạc Hiểu Nhiên sững lại, dường như đã hiểu ra được gì đó qua giọng nói và ánh mắt Lưu Mẫn, bàn tay đang giữ bụng vì dạ dày đang co thắt kịch liệt từ từ buông ra, một lúc sau cô mới từ từ đứng lên, có lẽ do ngồi quá lâu, chân cô đã tê cứng khiến cô loạng choạng, Lưu Mẫn đã nhanh mắt đỡ lấy, Lạc Hiểu Nhiên choàng tay lên vai

Lưu Mẫn nhẹ nói: " Chị nói đúng, anh ta không thấy và anh ta cũng sẽ không đau lòng. Đột nhiên trong khoảng khắc vừa rồi, em cảm thấy bản thân đã đi sai rất nhiều con đường".

"Lạc Hiểu Nhiên, em đã nghĩ thông thật chứ, không được lừa chị"."Ứm". Lạc Hiểu Nhiên gật đầu: " em không sao, chỉ là cho tất cả quay về vị trí ban đầu thôi".Lưu Mẫn hơi nhăn mày nhìn cô.

Lạc Hiểu Nhiên khẽ cười: " chị đưa em đến bệnh viện được không". Nói xong cô liền ho một trận, cô đưa tay che miệng lại đến khi lấy tay ra khỏi miệng, trong lòng bàn tay đã là một ngụm máu.

Lưu Mẫn nhìn một màn trước mắt hoảng hốt: " Lạc Hiểu Nhiên, cố gắng lên, chị đưa em đến bệnh viện". Lưu Mẫn nhanh chóng dìu Lạc Hiểu Nhiên đi ra xe, ngay cả vali của cô, Lưu Mẫn cũng không thèm nhìn đến.

Dìu Lạc Hiểu Nhiên ra xe liền nhanh chóng chở cô đi đến bệnh viện. Xe của Lưu Mẫn vừa lái đi, chiếc xe màu đen ở cách đó không xa cũng lái theo.

Trên xe người đàn ông gương mặt không cảm xúc, không ai biết được tâm tư anh đang nghĩ gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi đi.

Khi David mới tan làm ở bệnh viện thì nghe thấy chuông điện thoại, nhìn thấy Hoắc Cao Lãng gọi đến thì lập tức nghe máy.

Tiếng người đàn ông bên đầu dây trầm thấp, rõ ràng mát lạnh: " tìm vài bác sĩ có tay nghề và đạo đức tương đương với cậu, chuẩn bị phòng cấp cứu, Lạc Hiểu Nhiên đang được Lưu Mẫn đưa tới.".



Cánh tay David đang định mở cửa xe chợt dừng lại: "Cô ấy bị sao? Tôi không được sao, tìm bác sĩ làm gì".

-" Cậu không cần xuất hiện. Mời hai vị bác sĩ lần trước chữa trị cho cô ấy. Nhanh chóng, xe của Lưu Mẫn sắp tới bệnh viện rồi".

Nhận ra Hoắc Cao Lãng không có ý định để Lạc Hiểu Nhiên biết tự mình sắp xếp bác sĩ, David nhíu mày đang định hỏi cậu ta có ý gì thì điện thoại đã bị ngắt.

Xe Lưu Mẫn vừa đến, bác sĩ đã đón lấy Lạc Hiểu Nhiên để cô nằm lên băng ca, nhanh chóng đẩy đi, vừa đi vừa đo huyết áp.

" Huyết áp cô áp tuột rồi"" Dạ dày cô ấy xuất hiện tình trạng xuất huyết nghiêm trọng rồi, mau đẩy vào phòng cấp cứu"." Cô ấy thuộc nhóm máu gì." Bác sĩ hỏi Lưu Mẫn." Tôi không biết". Lưu Mẫn rối ren móc điện thoại gọi đi: " David, Hiểu Nhiên thuộc nhóm máu gì"."Bác sĩ, cô ấy thuộc nhóm máu O".Bác sĩ gật đầu, rồi nói với người bên cạnh: "Vào kho máu chuẩn bị 300cc máu O. Nhanh chóng đưa đến".

Lúc đến bệnh viện, Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn tỉnh, sau một lúc tiếng động ầm ĩ nhỏ dần, cô hôn mê.

Lưu Mẫn đứng ngoài phòng cấp cứu lo lắng đi tới đi lui. Đôi môi tái nhợt của Lưu Mẫn khẽ run rẩy, mười ngón tay càng nắm lại chặt hơn. Trên mặt cô đầy vẻ bất an và khủng hoảng., một lúc sau thì David đi tới: " Hiếu Nhiên, bị làm sao vậy".

- "Ngồi ngoài trời mười mấy tiếng.". Lưu Hiểu đơn giản nói.

David ánh mắt phức tạp nhìn vào phòng cấp cứu: " chuyện hai người họ, tôi cũng vừa mời biết.".

Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe nhắc đến Lưu Mẫn liền tức giận nói: "Bọn đàn ông các anh, ai cũng đều khốn nạn như nhau".

- "Lưu Mẫn, cô không thể đánh đồng chung như vậy được". David nhăn mày nói: "chuyện lão Thẩm và cô, chúng tôi cũng thật đáng tiếc, nhưng quyền quyết định là ở hai người. Hoắc Cao Lãng và Lạc Hiểu Nhiên cũng vậy, chúng ta chỉ là bạn bè của họ, không thể hiểu hết được, thoả thuận ly hôn cũng là hai người họ đồng ý".

Lưu Mẫn nghe David nói, chỉ cười khẩy sau đó không nói gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.