Chương trước
Chương sau
Lạc Hiểu Nhiên nói xong rồi đứng dậy loạng choạng đi tới bên giường.

Hoắc Cao Lãng nhìn thấy cô nghiêng người đi loạng choạng xém té ánh mắt ngưng trệ: "đi cho cẩn thận, Lạc Hiếu Nhiên".

- " Hả, anh gọi tên em lớn như vậy làm gì. Em tự biết cẩn thận". Vừa nói dứt lời liền đá chân vào cạnh giường.

Hoắc Cao Lãng nhăn chặt mày.

Lạc Hiểu Nhiên ngồi xuống giường rồi cúi xuống nhìn chỗ mình ngồi rồi lại lẩm bẩm: "Mấy chai rượu của anh thật là khó uống, em thật sự không hiểu sao chai rượu nào trong tủ của anh cũng khó uống như vậy, nhưng em nghĩ là rất đắt. Em cũng thấy không nỡ, nên mới uống... Ha... Anh biết gì không? Uống hết rồi em lại nhìn thấy, nhìn thấy anh. Ha, lúc em ngủ cũng thấy anh, lúc thức dậy cũng nghĩ tới anh, lúc say rồi cũng thấy anh. Mà mỗi lần nhìn thấy anh là ở đây của em đau, anh có biết nó đau thế nào không?. Mà anh chắc cũng không cần biết đâu, Hoắc Cao Lãng đồ khốn nạn nhà anh, làm cho em yêu anh, rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi em". Vừa nói cô vừa đặt tay lên tim của mình.

Lạc Hiểu Nhiên nói năng lộn xộn, nhưng đó đều là những lời trong lòng cô muốn nói.

Ánh mắt Hoắc Cao Lãng hơi động: "Đau lắm sao".

Lạc Hiểu Nhiên vẫn cúi đầu, cô gật gật đầu: "ừm".

- " Vậy thì ly hôn đi, giải thoát cho cô".

Lạc Hiểu Nhiên thắc mắc ngây ngô liếc anh một cái: " Ly hôn, ừm, em sẽ xem xét".

Nói rồi cô chợt nhích mông sang một bên: "anh ngồi ở đây em nói cho anh nghe."

Hoắc Cao Lãng không đáp lại tiếng nào, anh bỏ chai rượu trong tay xuống bàn, sải bước đi đến bế cô để nằm lên giường. Người phụ nữ ngồi ở mép giường chân thì hờ hững đong đưa, đôi lúc lại nhắm mắt gật gù gật gà, liêu xiêu sắp ngã thì giật mình ngồi ngay ngắn được một lúc. Lạc Hiểu Nhiên bất ngờ được bế lên thì hết hồn, theo bản năng đưa tay chụp lấy cổ anh.

Lưng vừa đáp xuống giường, trước mắt cô chợt xoay vòng vòng, tay vẫn không buông khỏi cổ anh, miệng lè nhè nói: " Hoắc Cao Lãng, sao anh bế em lên giường làm gì, em còn chưa muốn ngủ".



Anh vẫn không đáp lại, tay đưa lên muốn tháo tay cô trên cổ mình ra, nhưng cô nắm chặt hơn, cô đưa gò má lên gần mặt anh, thở hơi rượu còn nồng nặc vào mặt anh, nũng nịu nói: "Ông xã....em vẫn chưa muốn ngủ, em muốn....em muốn anh". Nói xong liền cười khúc khích.

Lần này Hoắc Cao Lãng cương quyết kéo tay cô ra, anh đứng thẳng người dậy. Cô đang định ngồi dậy thì nghe anh hờ hững nói: " nằm im đó".

Lạc Hiểu Nhiên khựng lại, ngoan ngoãn nằm xuống trước ánh mắt băng giá của anh.

Anh lạnh lùng hờ hững liếc cô, anh kéo chăn qua nhét cô vào trong chăn, sau đó đến tủ để rượu xem, bên trong rượu đã hết khá nhiều. Anh nhăn chặt mày.

Anh đi đến bên giường nhìn cô: " cô uống rượu đến xuất huyết dạ dày, giỏi lắm Lạc Hiểu Nhiên". Anh nghiến răng nói.

Lạc Hiểu Nhiên đang mờ mịt nằm trên giường thì bất chợt bị anh nắm tay ngồi dậy, sau đó xách vào phòng tắm.

- " Cao Lãng, em không tắm.." Lạc Hiểu Nhiên mờ mịt nói.

Vào phòng tắm, Hoắc Cao Lãng để cô ngồi trong bồn tắm. Nhìn thấy gương mặt ngà say không tỉnh táo của cô, anh chợt vươn tay lấy vòi hoa sen mở mức nước lớn nhất giội thẳng lên đầu cô xuống khắp người.

"A!!"

Lạc Hiểu Nhiên co người lại, run rẩy. Nước vừa mạnh vừa lạnh như băng dội ướt cả người cô khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại.

Cô ngước mắt lên cố lau nước trên mặt, giãy giụa định đứng dậy nhưng bị anh ấn xuống ngồi trong bồn tắm, dùng nước lạnh dội từ đầu đến chân cô.

-"Anh làm gì vậy... lạnh" Lạc Hiểu Nhiên không thốt nên lời, miệng vừa mở ra đã bị nước vào, sợ bị sặc, chỉ có thể cố gắng tránh đầu đi chỗ khác.



Cuối cùng tiếng nước cũng ngừng lại.

Sau đó là giọng nói của anh còn lạnh hơn cả dòng nước vừa rồi: "Tỉnh chưa?"

Lạc Hiểu Nhiên ngồi đờ đẫn ngồi trong bồn tắm, đúng là tỉnh rồi.

Cô liếc nhìn anh, bộ đồ trên người anh cũng bị nước bắn ướt không ít, nhưng không như cô.

Hoắc Cao Lãng lạnh mắt nhìn cô: "vì muốn níu kéo tôi mà cô thật sự dùng mọi cách. Cách ngu xuẩn nhất là tự hủỷ hoại bản thân mà cô cũng chọn".

Lạc Hiểu Nhiên lặng người một lúc, mới nhớ ra trước khi vào đây anh đã nói cô uống rượu đến xuất huyết dạ dày.

Cô bị nước lạnh giội xuống, đôi môi trắng bệch run rẩy, ngước mắt lên nhìn đôi mắt lạnh nhạt của anh một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: " anh quan tâm sao".

- " Tôi chỉ sợ cô uống đến mức chết đi, vẫn chưa ly hôn được. Lúc đó tôi lại mang tiếng không tốt."

Lý trí Lạc Hiểu Nhiên đang bị hơi men ăn mòn thì ngay lập tức thần kinh bị giọng nói của anh mà run sợ.

Đôi mắt đen tối sâu thằm của anh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói không nặng nề, thậm chí còn có thể coi như đang kể lại một chuyện không mẫy quan trọng: " hay là cô muốn sống làm người của tôi, chết làm ma của tôi".

Lạc Hiểu Nhiên cứng đờ, chăm chú nhìn người đàn ông đứng đó, thấy ánh mắt thâm thúy của anh thoáng hiện lên ý bỡn cợt như có như không, một nổi giận không tên bất giác nổi lên trong cô.

Nhìn cô đờ đẫn nhìn mình, Hoắc Cao Lãng túm lấy khăn tắm ném lên đầu cô: "tự mình sống cho thật tốt, đừng có ngu ngốc đem bản thân đánh cược. Tôi không có kiên nhẫn với cô đâu". Nói xong không chút lưu luyến xoay người đi ra ngoài.

Lạc Hiểu Nhiên túm lấy chiếc khăn tắm trên đầu xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của anh: " Hoắc Cao Lãng, anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.